Chương 54 - Hư Thối
Rau củ đã héo hết rồi, miễn cưỡng vẫn có thể ăn được.
Trần Lạc vẫn thu vào, dù hắn không ăn, thì sau này cũng có thể mang ra giao dịch với người khác.
Cũng không phải ai cũng kén ăn như hắn, ngay cả loại rau củ héo úa như vậy, cũng là bảo vật trong mắt người khác.
Còn thịt thì không thể thu được, đã hư thối hết rồi.
Tiết trời mùa hè, lại không được bảo quản trong tủ lạnh, quá ba ngày là thịt đã hư thối.
Mễ Lạp tìm thấy một ngăn tủ đựng giò heo, cô cầm một cái giò heo còn đầy lông lên, cố chấp ngửi thử, cuối cùng lại thất vọng, đã bị hư hoàn toàn rồi.
Ăn cái móng giò như vậy, đau bụng tiêu chảy vẫn còn tốt chán.
Mễ Lạp thở dài một cái, cũng không biết sau này có còn cơ hội được ăn giò heo kho hay không.
Trần Lạc thấy thì cười thầm, nhưng không nói thẳng, muốn tạo cho Mễ Lạp một niềm vui bất ngờ.
Trần Lạc nói:
"Đi thôi, chúng ta cần phải đi rồi."
Toàn bộ siêu thị cũng chỉ có lầu hai và lầu ba là có vật tư, những tầng còn lại đều là cửa hàng quần áo, khu vui chơi, nhà hàng, rạp chiếu phim.
Mễ Lạp gật đầu.
Trần Lạc nói:
"Mễ Lạp, đến nhà ta một chuyến đi, sẵn tiện ăn cơm tối luôn.”
Nếu hôm nay không trải qua chuyện ở trung tâm thương mại này, Mễ Lạp nhất định sẽ từ chối, bây giờ nghe vậy lại do dự.
Không phải cô không muốn đi, mà cô muốn ở nhà chờ chị cô, lỡ như chị cô trở về, nhìn không thấy cô, sẽ rất lo lắng.
Mễ Phạn đã từng nói, chắc chắn Mễ Linh chưa chết, nó linh cảm được, Mễ Linh sẽ quay lại tìm cô.
Mễ Lạp cũng không biết nó nói thật hay giả, nhưng cô bằng lòng tin vào điều đó, nếu không, cô không biết thế giới mà không còn chị gái sẽ khó chịu đến mức nào.
Nếu không phải do trong nhà không còn gì để ăn, Mễ Lạp chắc chắn sẽ chọn không đi đâu hết, chỉ ở nhà chờ chị gái, cũng sẽ không ra ngoài với Trần Lạc.
Mễ Lạp khổ sở nói:
“Anh Trần Lạc, ta cũng muốn đi lắm, nhưng ta phải chờ chị trở về, nếu không, đợi chị ta quay về rồi ta sẽ đi.”
Trước đó Trần Lạc đã nói với Mễ Phạn sẽ dẫn nó đi ăn cá kho, Mễ Lạp do dự, nhưng Mễ Phạn không thể chờ được nữa.
Mễ Phạn thẳng thắn giục Mễ Lạp:
“Không phải ngươi đã để lại lời nhắn ở nhà sao, Mễ Linh thấy sẽ không lo lắng nữa, hơn nữa, ta có linh cảm, Mễ Linh sẽ không trở về vào hôm nay.”
Lời nói của Mễ Phạn, chỉ có người đang cùng nó giao lưu tâm linh mới có thể nghe được.
Nghe tới đây, Mễ Lạp đã quyết định hỏi:
“Anh Trần Lạc, nhà ngươi có xa không?”
Trần Lạc nói địa chỉ, hoàn toàn không xa, Mễ Lạp nói:
“Vậy cũng được, nhưng ta không thể ở lại quá lâu.”
Trần Lạc liếc mắt một cái, nếu ngươi bằng lòng ở lại qua đêm, ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Sau khi chào hỏi với Tô Đại Trụ và Pháp Vương xong, bọn họ bắt đầu xuất phát về nhà.
Sốt ruột nhất chính là Mễ Phạn, tối hôm qua nó còn nằm mơ thấy được nó đang ăn cá kìa.
Điều hạnh phúc nhất trên đời này, không gì bằng mèo được ăn cá.
Trong xe, Trần Lạc đang lái xe thì thấy Mễ Phạn đứng ngồi không yên, không thể chờ được nữa, hắn cảm thấy khá buồn cười.
Con mèo này thật sự quá thần kỳ, vậy mà lại có thể cảm ứng được nguy hiểm.
Mặc dù năng lực hiện tại còn rất kém, nhưng cũng rất đáng kinh ngạc rồi.
Đây là chuyện mà dị năng giả hệ tinh thần cấp mười trở lên mới có thể làm được.
Nhưng Mễ Phạn, tại sao lại không cảm ứng được chuyện Pháp Vương cắn nó nhỉ? Ngẫm nghĩ một lát, Trần Lạc đã có đáp án, là bởi vì chuyện này không thể tính là nguy hiểm, mà là cơ duyên.
Chẳng mấy chốc, Trần Lạc đã về đến nhà.
Trần Lạc cũng không gọi Mã Ngọc mở cửa, bởi vì hắn có mang theo chìa khóa.
Trong phòng tối đen, Mã Ngọc vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở cửa, rất nhanh cô đã nhận ra có người đang bước vào nhà.
Lúc thấy là nhóm Trần Lạc, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi thấy Mễ Lạp, Mã Ngọc lại rất khiếp sợ, sao mới ra ngoài có một chuyến đã mang về một thiếu nữ xin đẹp rồi? Trần Lạc cười cười, giới thiệu:
“Mễ Lạp, đây là chị Mã Ngọc, ngươi có thể gọi chị là chị Ngọc.
Đây là Mễ Lạp, gọi luôn là Mễ Lạp đi, gọi Lạp Lạp nghe không thuận tai.”
Mễ Lạp lễ phép kêu một tiếng chị Ngọc.
Mễ Phạn thúc giục:
“Cá, cá, cá.”
Trần Lạc cười:
“Chị Ngọc, chị nhanh đi làm cơm đi, trước tiên kho cá cho con này, ừm, nó là Mễ Phạn.”
Mã Ngọc kinh ngạc liếc nhìn Mễ Phạn một cái, quả thật là một con mèo rất đẹp, nhưng sao có cái đãi ngộ này, là lại làm cho nó trước? Pháp Vương còn chưa từng được đối xử như vậy đâu.
Mã Ngọc nói:
“Mèo không thể ăn đồ vật quá mặn, ta hấp cá cho nó được không?”
Mễ Lạp trực tiếp thay Mễ Phạn đồng ý.
Nhưng Mễ Phạn lại nói với Mã Ngọc:
“Làm hai con, một con lớn hơn.”
Mã Ngọc bị âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu dọa sợ hết hồn, sau khi được Trần Lạc giải thích, cuối cùng cô mới hiểu tại sao địa vị của Mễ Phạn lại cao như vậy.