Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 55 - Đối Xử Với Ta Quá Tốt

Chương 55 - Đối Xử Với Ta Quá Tốt


Trước khi Trần Lạc trở về, Mã Ngọc đã chuẩn bị bắt đầu nấu cơm, hiện tại món ăn cũng đã nấu xong, chỉ chờ Trần Lạc trở về sẽ dọn ra.
Dựa theo yêu cầu của Trần Lạc, trước tiên đi hấp hai con cá chẽm cho Mễ Phạn.
Đến khi món ăn này được bưng đến trước mặt Mễ Phạn, mùi hương thơm ngon đã tràn ngập cả phòng.
Mễ Lạp cũng thích ăn cá, nhưng đây là làm cho Mễ Phạn, nếu không có những người khác chắc chắn cô đã đi cướp một con rồi.
Nhưng hiện tại mọi người đang ở đây, nhưng cô ngại nên không dám làm thế.
Chỉ có thể lén lút nuốt nước miếng.
Hu hu hu, Mễ Phạn, ngươi cũng không biết chừa cho ta một con, bình thường ta yêu thương ngươi vậy mà.
Tay nghề của Mã Ngọc đương nhiên khỏi phải bàn, ngửi thấy mùi thơm mê người như vậy, Mễ Phạn kích động muốn khóc.
Ông trời có mắt rồi, Mễ Phạn ta đây lại được ăn cá, lại còn là cá thơm ngon như vậy.
Mễ Phạn sung sướng kêu lên một tiếng, bắt đầu ăn món ăn đã được chuẩn bị riêng cho nó.
Mễ Lạp ngồi bên cạnh nhìn mà cảm thấy hồn vía lên mây.
Trần Lạc thì lại thừa dịp Mễ Phạn đang tập trung ăn cá, hai tay không nhịn được mạnh mẽ vuốt bộ lông xinh đẹp của Mễ Phạn.
Vuốt mèo thật sướng, càng vuốt càng sướng.
Mễ Phạn không nhịn được nữa mà nói:
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, ngươi cứ vuốt như vậy, ta sẽ bị ngươi vuốt trụi mất.”

Trên thực tế, trong không gian dị năng của Trần Lạc không biết có bao nhiêu món ăn, lấy ra xong là ăn cơm ngay được rồi.
Nhưng hiển nhiên Mã Ngọc nấu ăn ngon hơn nhiều, hơn nữa Trần Lạc đã kiềm chế đến mức sắp chết tới nơi rồi.
Để Mễ Lạp đói bụng một lúc nữa thì chốc lát mới ăn ngon hơn được.
Cũng không để Mễ Lạp đợi lâu, chẳng mấy chốc món cá chiên dầu đã được làm xong rồi, đây mới thực sự là cá khô nhỏ chứ.
Mễ Lạp ra sức nuốt nước miếng, con mắt nhìn chằm chằm vào con cá chiên như một tên trộm.
Mễ Phạn không rụt rè chút nào, nó còn chưa ăn xong món cá lư hấp do Mã Ngọc tự tay nấu thì nó lại nhớ đến món cá khô nhỏ.
“Trần Lạc! Trần Lạc! Ngày mai ngươi làm cá khô nhỏ cho ta đi, ngươi muốn răn dạy ta thế nào thì cứ răn dạy thế ấy.”
EQ thấp: Thật hả? Nói lời giữ lời!
Trần Lạc nói:
“Mễ Phạn, ngươi biết điều như vậy, ngươi muốn ăn cái gì ta cũng sẽ cố gắng chuẩn bị cho ngươi.”
Mễ Phạn cảm động huhu:
“Trần Lạc, ngươi đối xử với ta tốt quá rồi!”
Trần Lạc nói với Mễ Lạp:
“Mễ Lạp, ngươi đói chưa, ngươi ăn trước một chút cá chiên để lót dạ đi.”
Mặc dù Mễ Lạp thèm muốn chết rồi, nhưng do được giáo dục tốt nên Mễ Lạp vẫn lắc đầu:
“Không, chị Ngọc đang bận, đợi chị Ngọc đến đây với chúng ta đã.”
Trần Lạc thấy sự kiên trì của Mễ Lạp thì cũng không khuyên thêm nữa.
Các món còn lại lần lượt được nấu xong.
Có Tô Đại Trụ với cấp bậc dạ dày lớn như cái thùng cơm, phía Trần lạc, trừ món tráng miệng ra thì có tổng cộng tất cả tám món ăn và một món canh, đồng thời phần ăn cũng rất lớn nếu không thì sẽ không đủ ăn.
Trong một tuần, trừ lúc Trần Lạc đặc biệt phân phó nếu không Mã Ngọc sẽ không nấu lặp lại các món ăn.
Người khác có gì thì ăn nấy, bọn họ vốn không chọn, bọn họ có thể lựa chọn ư? Có cái ăn đã là tốt lắm rồi!
Trần Lạc đang nghĩ xem bản thân mình muốn ăn gì, dù sao hắn muốn ăn gì thì đều có cả.
Món ăn tối nay có cá chiên dầu, thịt băm rau cần, sườn xào chua ngọt, canh chua cá, cá diếc om, địa tam tiên, bún đậu, cà chua đường phèn, canh hoa trứng rong biển.
Mễ Lạp cảm thấy choáng.
Dù là trước ngày mạt thế, gần như cô cũng hiếm khi ăn nhiều món ăn như vậy, không phải do cô không ăn nổi mà là do cô ăn không hết, cũng không cần phải lãng phí như thế này.
Mễ Lạp cảm động nói:
“Anh Trần Lạc, mặc dù đây là lần đầu tiên ta đến nhà nhưng thế này phí tiền quá!”
Mã Ngọc hơi buồn cười, cô có nên nói cho đứa bé này biết rằng bình thường các cô cũng ăn như thế không? Mễ Lạp có phản ứng như vậy cũng bình thường, chẳng phải lúc mới đến đây cô cũng từng ngạc nhiên thái quá với những chuyện nhỏ nhặt như thế sao?
Nhưng Trần Lạc lại im lặng, cô không biết Trần Lạc có ý gì nên cũng giữ im lặng.
Trần Lạc vung tay lên.
“Không sao đâu chúng ta là đồng đội mà, mau ăn đi, ngươi đói bụng lâu rồi đúng không? Bắt đầu ăn cơm thôi.”
Trần Lạc bắt đầu động đũa, nếu không thì Mễ Lạp chắc chắn sẽ không được tự nhiên.
Quả nhiên, thấy Trần Lạc động đũa thì Mễ Lạp mới mạnh dạn gắp một miếng cá chiên dầu mà cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu, bụng của cô đã kêu vì bị mùi thơm của con cá chiên này dẫn dụ rồi.
Cá chiên vừa vào trong miệng thì mùi vị xốp giòn, thơm mềm lập tức lan tỏa khắp toàn thân, Mễ Lạp có cảm giác muốn khóc.
Huhu, ăn ngon hơn cả tưởng tượng trước đó của mình.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất