Chương 58 - Sao Giờ Ngươi Mới Đến
Mã Ngọc nhìn Mễ Lạp, người như Trần Lạc, vừa đẹp trai, vừa chu đáo, tính cách lại rất tốt, còn “nhiều tiền” nữa, nếu hắn đã trêu chọc ai thì người nào có thể chịu nổi đây? Đừng có trêu chọc ta, nếu không ta cũng sẽ không chịu được giống thế.
Mễ Lạp cũng kịp phản ứng, cô buông lỏng Trần Lạc ra, sắc mặt ửng hồng, gặm dưa hấu từng miếng nhỏ để che dấu quẫn bách trong lòng.
Ăn xong dưa hấu, Mễ Lạp bắt đầu bố trí phòng cho mọi người.
“Chị Ngọc ở phòng này nhé, trước đây các bạn của ta thỉnh thoảng có thời gian tới chơi thì đều ở đây.
Anh Đại Trụ, đây là phòng vẽ tranh của chị gái ta, ngươi chuyển một cái giường vào là có thể ở được rồi.”
Tô Đại Trụ không có vấn đề gì, hắn nói:
“Ta sẽ nằm trên sàn để nghỉ ngơi, trời vẫn còn mát mẻ, không cần kê giường đâu, phí công.”
“Anh Trần Lạc, căn phòng này là phòng của chị gái ta, ngươi ở phòng này là được.”
Nếu cứng nhắc để cho người khác ở phòng của Mễ Linh thì người thích hợp nhất hẳn là Mã Ngọc, vì cô là phụ nữ, nhưng Mễ Lạp lại bố trí cho Trần Lạc.
Bởi vì phòng này có điều kiện tốt nhất.
Người qua đường ai cũng biết lòng dạ Tư Mã Chiêu .
lòng dạ Tư Mã Chiêu
Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Ý là thiên vị
Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Ý là thiên vị
Mã Ngọc cũng không cười cợt, cô ở phòng nào cũng không quan trọng.
Thế là tốt rồi.
Nếu Mễ Linh trở lại thì sẽ ở đâu? Ta không quan tâm, ta cứ ở trước đã.
Phòng của Mễ Linh được trang trí màu lam nhạt, phong cách thanh nhã, có một mùi thơm nhè nhẹ.
Trên giường đã trải chiếu, Trần Lạc nằm giang tay chân trên đó, dễ chịu quá.
Nhớ đến chuyện gì đó, Trần Lạc lấy tinh hạch ra rửa sạch, hắn đi tới phòng khách rồi giao cho Mễ Lạp.
“Đây là tinh hạch, ngươi hãy nắm lấy nó và hấp thu sức mạnh bên trong, giải thích như trong trò chơi thì là có thể gia tăng pháp lực và cấp bậc của ngươi, lúc nào cảm thấy cơ thể không chịu nổi nữa thì đừng cứng đầu hấp thu.”
Trần Lạc dạy Mễ Lạp một số kiến thức thông thường, Mễ Lạp ngây thơ gật đầu.
Không hấp thu tinh thể không có nghĩa là không có cách tăng trưởng sức mạnh dị năng trong cơ thể, chỉ là cách đó không nhanh bằng cách hấp thu tinh thể thôi.
Hôm nay, Mễ Lạp sử dụng sức mạnh đã tăng trưởng hơn bảy lần.
Hôm nay hấp thu một lần, tối mai lại hấp thu nữa thì Mễ Lạp có thể đột phá đến cấp hai ngay lập tức.
Trần Lạc trở lại căn phòng của Mễ Linh, hắn cũng dự định bắt đầu hấp thu tinh thể, hấp thu xong thì đi ngủ.
Nhưng Trần Lạc không ngờ Mễ Phạn lại ngồi ở trên giường để đợi hắn.
Mễ Phạn liếc nhìn Trần Lạc một cách “quyến rũ”.
“Xấu quá đi, sao giờ ngươi mới đến.”
…
Tuy rằng trí tuệ của Mễ Phạn và Pháp Vương đã tăng lên nhiều nhưng dù sao vẫn chưa được tiếp nhận qua chín năm giáo dục bắt buộc.
Ngữ văn không tốt, chữ Hán rất uyên thâm nên chúng nó không hiểu ý nghĩa của một số từ.
Ví dụ như:
Đến không? Đến chứ.
Đến chứ? Đến đây!
Đến chưa? Chưa đến!
Vẫn chưa đến à? Đến ngay!
Còn đến nữa không? Không đến, không đến được.
Ha ha.
Mễ Phạn chỉ cảm thấy thú vị chứ không hiểu ý gì, chỉ là thấy Trần Lạc đến thì miệng nói như vậy thôi.
Trần Lạc.
"..."
Mễ Phạn nói:
"Đêm nay ta ngủ với ngươi, ngày mai lại ngủ với Mễ Lạp."
Ơ, ngươi thật đúng là một con mèo cặn bã, đầy phong trần.
Trần Lạc nghĩ hai câu rồi hung hăng trừng Mễ Phạn.
Mễ Phạn thật sự khiến người ta yêu thích, ngoại hình xinh đẹp, ngoan ngoãn, miệng lại ngọt.
Không phải hôm nay chỉ mới gặp mặt mà Trần Lạc đã vô cùng thích Mễ Phạn rồi sao? Nếu Trần Lạc không còn gì chỉ còn một miếng cá khô nhỏ.
Chắc chắn là không ăn mà đút cho Mễ Phạn.
Ngươi ăn cá khô nhỏ thì ta ăn gì?
Mễ Phạn nói:
"Đừng sờ bụng ta, ngứa lắm."
Ta xem ngươi là đực hay cái.
Hoá ra là một con mèo cái nhỏ.
Chơi đùa với Mễ Phạn một hồi, Trần Lạc bắt đầu hấp thu tinh hạch Đương nhiên Mễ Phạn cũng có phần.
Mễ Phạn à, ở trong lòng cùng tu luyện với ta đi.
Chuyện khiến Trần Lạc kinh ngạc là Mễ Phạn có thể hấp thu tám viên tinh hạch, hơi thấp hơn Pháp Vương một chút.
Ngày mai hỏi Mễ Lạp xem có thể hấp thụ mấy viên.
Sau khi Trần Lạc hấp thụ xong cảm giác chắc là còn cần sáu bảy ngày như vậy thì mình mới có thể đạt tới cấp bốn.
Khi đó tinh hạch cấp một lập tức vô dụng với mình.
Ban đêm, Mễ Phạn ngủ ở trong tay Trần Lạc, cuộn tròn thành một cục.
Nếu Trần Lạc không phản kháng thì chắc chắn Mễ Phạn đã đòi ngủ ở trên bụng Trần Lạc.
Vậy sao mà ngủ được?
Ngày hôm sau, người dậy sớm nhất là Mã Ngọc.
Cô phụ trách làm điểm tâm.
Bữa sáng là bánh bao thịt lớn do chính tay cô làm, trứng luộc lá trà, kết hợp với cháo, đồ ăn nhẹ là dưa chuột thái sợi.
Ôi cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Dù sao cũng là tận thế.
Trần Lạc ngáp một cái rồi ngồi lên bàn ăn.
Cơm nước xong tự nhiên có Mã Ngọc dọn dẹp.
Cảm giác cơm đến chỉ việc há miệng ngồi ăn cũng tốt thật.