Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 57 - Ngày Thứ Hai Mươi Sau Tận Thế

Chương 57 - Ngày Thứ Hai Mươi Sau Tận Thế


Mã Ngọc đóng gói mang theo công cụ nấu ăn, một chút gia vị với vật dụng hàng ngày.
Trần Lạc và Tô Đại Trụ chỉ mang theo một ít quần áo.
Chưa đến năm phút, Trần Lạc và những người khác đã thu dọn xong.
Buồng lái của chiếc xe tải hạng nặng rất lớn, bốn người, một mèo, một chó không có vẻ chen chúc chút nào.
Trên xe, Tô Đại Trụ đang xem một bộ phim truyền hình cổ trang, nhân lúc hiện giờ rảnh rỗi, hắn lấy điện thoại ra chơi như bị nghiện.
Mễ Phạn tò mò ngồi xổm ở phía sau để nhìn Tô Đại Trụ.
Trong điện thoại vang lên một giọng nữ nũng nịu: “Xấu quá đi, sao giờ ngươi mới đến.”
Tô Đại Trụ vui vẻ cười khúc khích.
Mễ Phạn cũng nhìn say sưa ngon lành.
Mễ Lạp rất hâm mộ, điện thoại của cô hết pin từ lâu rồi, cô ghét bỏ còn không dùng được như cục gạch.
Thấy vẻ mặt của Mễ Lạp, Trần Lạc lấy ra một chiếc điện thoại và một cục sạc dự phòng, rồi đưa chúng cho mễ Lạp.
“Cầm lấy chơi đi, bên trong có rất nhiều phim, tiểu thuyết và trò chơi, ta đang còn một chiếc laptop ở đây nữa, ngươi có muốn không?”
Trần Lạc có tận mười mấy chiếc laptop, nhưng hắn không mua quá nhiều, bây giờ thành phố đã có kỹ thuật số rồi, không nên mua quá nhiều thứ này.
Mễ Lạp cảm thán nói:
“Trần Lạc ca ca, ta cảm giác ngươi giống như Doraemon vậy, có túi thần kỳ cái gì cũng có.”
Đến gần khu chung cư của Mễ Lạp, Trần Lạp do dự nên dừng xe tải hạng nặng ở đâu.
Nghĩ ngợi xong thì hắn lập tức bình thường trở lại, nếu đỗ tùy tiện thì xe tải hạng nặng sẽ lập tức mất giá trị.
Sau khi tiến hóa đến cấp một, tang thi sẽ không đần độn, biết tránh né rồi sẽ không mặc để người khác tông vào.
Hơn nữa sau cấp một, tang thi sẽ giống như con người, có thể tung ra đủ loại dị năng, chỉ là sức mạnh rất yếu.
Mặc dù yếu, nhưng chúng cũng có thể gây ra mối đe dọa cho xe tải hạng nặng.
Ngày thứ hai mươi sau tận thế, tang thi bắt đầu liên tục tiến hóa, bây giờ có rất nhiều tang thi đã tiến hóa đến cấp một vì đã ăn thịt người.
Tốc độ tăng cường sức mạnh của người sống sót không đuổi kịp tang thi thì kết cục không cần phải nói nhiều.
Trần Lạc lái xe vào khu chung cư của Mễ Lạp, sau đó hắn tùy tiện tìm một nơi để dừng lại.
Bây giờ, Mễ Lạp thấy tang thi cũng không sợ, cô không hề hoảng hốt, sự thay đổi xảy ra vỏn vẹn chỉ trong vòng vài giờ mà thôi.
Nơi tốt nhất để ở tạm là căn nhà phía đối diện nhà của Mễ lạp.
Cánh cửa của căn nhà này đóng chặt, nhưng cửa sổ lại mở, chứng tỏ không có ai ở nhà.
Tô Đại Trụ tùy tiện bò lên tầng hai, tay hơi dùng sức một chút, hàng rào chống trộm đã phá vỡ ngay lập tức.
Cửa đã được khóa bằng chìa khóa, từ trong nhà cũng không mở ra được, không ai có kỹ năng mở khóa nên Tô Đại Trụ đành bạo lực mở ra, nhưng cánh cửa đã hỏng.
Cửa không phải là mánh khóe phòng ngự vững chắc, nhưng nếu có ai đó xông vào thô bạo thì cánh cửa vẫn sẽ giúp cảnh cáo một tiếng.
Nếu không thì mèo, chó, hay chuột xông vào đều có thể sẽ đe dọa sự an toàn của mọi người.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hay là đến nhà ta ở đi, nhà ta có bốn phòng ngủ và một phòng khách, vừa vặn đủ ở.”
Trần Lạc có thể từ chối ư? Ta muốn tự mình bảo vệ tốt cho ngươi.
Bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi, không có điện, căn nhà của Mễ Lạp tối om.
Trần Lạc đóng kỹ rèm cửa, hắn lấy ra mấy chiếc đèn bàn chạy bằng pin, ánh sáng của những chiếc đèn này không rõ ràng lắm.
Nhìn ánh sáng, nội tâm của Mễ Lạp không khỏi dâng trào cảm giác an toàn, nếu không có Trần Lạc ở đây thì cô cũng không dám bật đèn.
Mặc dù cô chưa lớn tuổi lắm nhưng sự đề phòng trong lòng cô không hề yếu.
Buổi tối mấy ngày trước, cả phòng tối tăm, cô vừa đói bụng vừa khát, cô chỉ đành ngẩn người trong bóng đêm, bây giờ ngẫm lại, cô cũng không biết sao mình có thể sống sót.
Bây giờ thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng có Trần Lạc ở đây, Mễ Lạp cảm thấy yên tâm khó hiểu.
Trần Lạc lấy ra hai miếng dưa hấu như làm ảo thuật, hắn mỉm cười rồi nói:
“Ăn dưa hấu đi.”
Loại hoa quả mà Mễ Lạp yêu thích nhất chính là dưa hấu.
Thấy dưa hấu, Mễ Lạp như đang mơ, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay như đang nằm mơ.
Nhớ đến con tang thi mập mạp, đáng sợ mà mình gặp phải trong trung tâm, Trần Lạc đứng trước mặt cô như một ngọn núi lớn, hắn đối xử với cô tốt như vậy.
Mễ Lạp không kìm lòng được mà ôm lấy Trần Lạc:
“Anh Trần Lạc, ta cảm thấy việc gặp được ngươi và chị gái của ta là chuyện may mắn nhất cuộc đời mình.”
Được Mễ Lạp ôm như thế, Trần Lạc không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Haiz, giá trị hấp dẫn cao quá rồi, ta cũng không có cách nào cả.
Hôm nay hắn mới quen biết Mễ Lạp thôi, vội vàng thì không ăn hết được đậu phụ nóng, nếu không bộ mặt xấu xa của ta sẽ bị phơi bày ra ánh sáng mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất