Chương 62 - Nó Đang Nói Tiếng Người Sao?
Hắn thật sự chăm sóc chu đáo cho em gái ta?
Mễ Lạp không nhận đồ, Vương Tân Võ cứ đứng vươn tay ra, nhìn có vẻ rất xấu hổ.
Chẳng lẽ cô ta không đói bụng? Đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không biết đường nhận lấy, chờ đến khi ngươi đói bụng, có muốn cũng không còn đâu.
Mễ Lạp ngượng ngùng nói:
"Chị ơi, chúng ta vào nhà thôi."
Trần Lạc đứng một bên cười thầm, không ngờ Linh Diễm Cơ ngươi cũng có lúc chật vật khốn đốn thế này.
Nếu ngươi không nói thì ta cũng suýt không nhận ra ngươi đấy.
Mễ Linh nói cảm ơn với Trần Lạc:
"Xin chào, ta là Mễ Linh, cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho em gái ta."
Trong lòng Mễ Linh vẫn còn sự đề phòng với Trần Lạc, nhưng dù thế nào thì Mễ Lạp đúng là đã được hắn chăm sóc chu đáo, không phải chịu một tí tổn thương nào.
Trần Lạc cười nhạt nói:
"Ta là Trần Lạc."
Mễ Linh duỗi tay muốn ôm Mễ Phạn đang nằm trong lòng Trần Lạc đi, đã qua nhiều ngày chưa gặp lại Mễ Phạn, cô rất nhớ nó.
Trong lòng cô cũng rất vui mừng, may mà Mễ Phạn chưa chết.
Nhưng Mễ Phạn lại quay ngoắt mặt đi, cự tuyệt cô, đồng thời còn dùng năng lực giao lưu tâm linh để nói chuyện với Mễ Linh.
"Ai da, tránh ra coi, đã mấy ngày ngươi không tắm rửa rồi? Trên người ngươi dơ muốn chết, lỡ làm dơ người ta thì sao đây?"
"Ngươi làm dơ người ta cũng không sao cả, nhưng Trần Lạc ôm ta, ta lại làm dơ người Trần Lạc, vậy thì không được."
Nghe Mễ Phạn nói xong, trên mặt Mễ Linh lộ ra vẻ không thể tin tưởng nổi, Mễ Phạn có thể nói được.
Nhưng sau đó, sắc mặt Mễ Linh lại tối sầm xuống.
Ngươi nghe xem, nó đang nói tiếng người sao?
Không phải là chê bai người ta bẩn thỉu, mà sợ làm bẩn người Trần Lạc cho nên mới không để cho ta ôm?
Ta mới là chủ nhân của ngươi cơ mà.
Mễ Linh không hiểu, mới nửa tháng không gặp nhau, Mễ Phạn đã hoàn toàn làm phản.
Tuy trong lòng còn đang khiếp sợ vị năng lực của Mễ Phạn, nhưng Mễ Linh cũng không lớn tiếng ồn ào.
Cô liếc mắt nhìn Trương Chấn và Vương Tân Võ đang đứng sau lưng mình, ăn một bữa cơm xong, mọi người cùng giải tán.
Không phải Mễ Linh muốn qua cầu rút ván, mà là do trên đường đi vừa rồi hai người này không khác gì hai cục tạ.
Nghĩ lại là tức sôi máu.
Đối với bọn họ mà nói, cô chẳng khác nào một bảo tiêu miễn phí, giúp bọn họ vượt mọi chông gai, lúc gặp phải nguy hiểm, bọn họ chỉ biết đứng sau lưng cô vâng vâng dạ dạ.
Không hiểu lúc ấy đầu cô bị úng nước hay gì, khi không lại đi tìm hai đứa kéo chân sau như thế, cô đã chịu đủ rồi, không thể để bọn họ liên lụy đến mình và em gái thêm được nữa, để bọn họ lại càng không an toàn.
Trương Chấn và Vương Tân Võ đi theo, trong lòng vui vẻ không thôi.
Cuộc sống sinh hoạt của ta và hoa khôi sắp bắt đầu rồi, chẳng phải người ta đã nói ở bên nhau nhiều, chung đụng nhiều, tình cảm sẽ tự nhiên xuất hiện sao?
Chúng ta là người đã hộ tống ngươi đi tìm em gái đấy.
Mễ Linh hỏi thử:
"Trong nhà, có còn đồ ăn không?"
Cô cũng rất đói bụng, đang định tìm được em gái xong sẽ đi tìm một ít vật tư, ở trong siêu thị không còn đồ ăn, nhưng trong toàn bộ khu chung cư chắc chắn sẽ có lại một ít đồ ăn.
Tìm mấy căn hộ có chủ nhà bị biến thành tang thi, lấy ít gạo về là có thể tạm thời duy trì cuộc sống.
Trần Lạc hừ nhẹ một cái, đương nhiên là còn đồ ăn, có nhiều không đếm nổi, nhưng những thứ đó không phải ai cũng ăn được, trừ phi Mễ Linh ngươi nghe lời ta, đi theo ta, gọi ta là đại ca, nếu không thì không có cửa đâu.
Trần Lạc la lớn:
"Chị Ngọc, trong nhà còn ít gạo đúng không? Nấu nồi cơm đi."
Dù sao cũng là chị gái của Mễ Lạp, không thể vắt cổ chày ra nước quá được, cho các người ăn ít cơm cũng không sao.
Mã Ngọc đương nhiên biết dưới lầu có người ồn ào, nhưng cô không xuống dưới lầu, nghe thấy Trần Lạc nói, cô hơi ngơ người ra.
Chẳng phải chúng ta đang chuẩn bị ăn nướng BBQ sao?
Có điều cô không phải là người ngu ngốc, lập tức hiểu ra mục đích của Trần Lạc.
Mã Ngọc gật đầu nói:
"Được, tôi đi nấu cơm ngay đây."
Trong nhà còn có phụ nữ?
Mễ Linh lại càng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trần Lạc lại dặn dò:
"Đừng có vo gạo nhé, lãng phí nước lắm."
Ngày thường đám người Trần Lạc ăn cơm đương nhiên sẽ vo gạo, nhưng nấu cho ba người Mễ Linh ăn, có cần làm vậy không?
Không cần!
Hắn nể mặt Mễ Lạp cho bọn họ ăn cơm đã là tốt lắm rồi.
Mã Ngọc bật cười, đúng là không cần vo gạo, cùng lắm chỉ hơi có lấn cấn, nhưng cũng không phải là bẩn.
Nghe nhắc đến nước, Trương Chấn và Vương Tân Võ mới phát giác cổ họng mình đã khô rát đến sắp bốc cháy.
Suốt một đường đi, không chỉ là đồ ăn, mà nước cũng là một vấn đề lớn, hơn nữa thời tiết lúc này cực kỳ nóng bức, hai người cảm thấy cả người sắp nhũn cả ra.