Chương 63 - Giải Tán
Lúc này, bọn họ đã chạy tới cửa nhà Mễ Lạp, Trương Chấn và Vương Tân Võ vội vàng muốn đi uống nước.
Hai người đi thẳng đến phòng bếp, thấy Mã Ngọc đang ôm một thùng nước trong định đổ nước vào nồi cơm.
Trương Chấn không nói lời nào, lập tức cướp thùng nước còn thừa một phần ba trong tay Mã Ngọc đi, ôm lên trực tiếp ghé miệng vào uống ừng ực.
Nếu Vương Tân Võ đứng bên cạnh không thúc giục, Trương Chấn có thể uống nửa phút.
Vương Tân Võ cũng không chê trong thùng của nước miếng của Trương Chấn, nhận lấy thùng nước rồi ngửa đầu uống.
Mã Ngọc nhìn bộ dạng như ăn mày của hai người này, thấy bọn họ ôm thùng nước lên uống luôn, lập tức cảm thấy chán ghét không thôi.
Mã Ngọc cả giận nói:
"Chỗ này có cốc uống nước, các người không thể đổ vào cốc rồi uống sao? Các người uống như vậy, còn những người khác thì sao đây?"
Trương Chấn không thèm để ý nói:
"Xin lỗi ha, tại chúng ta khát quá thôi, yên tâm đi, chúng ta không có bệnh gì cả."
Vương Tân Võ lại bất mãn nói:
"Các ngươi ngồi trong nhà, không đi ra ngoài phơi nắng, đương nhiên là không biết khát khô cổ là thế nào, ngươi có biết suốt đường đi chúng ta đã phải chịu khổ thế nào không?"
Trương Chấn đứng cạnh phụ họa:
"Đúng thế đúng thế, ngươi thông cảm chút, lần sau ta không làm vậy nữa."
Mã Ngọc lạnh mặt, tại sao ta phải thông cảm cho các ngươi, ta thèm để ý các ngươi chịu khổ hay không chắc, có phải ta bắt các ngươi chịu khổ đâu.
Mễ Linh lắc đầu, cô lười phải nói, dù sao ăn xong bữa cơm này là mọi người cùng giải tán rồi.
Mễ Lạp đau lòng cho chị gái mình, đưa túi nước dinh dưỡng còn hơn một nửa của mình cho Mễ Linh uống.
Mễ Linh cũng khát khô cổ, uống hơn một nửa, để lại một nửa cho Mễ Lạp, có điều cô cảm thấy càng uống lại càng khát.
Loại đồ uống tốt như vậy cứ để lại cho Mễ Lạp nhiều một ít.
Trương Chấn và Vương Tân Võ uống nước xong đi ra khỏi phòng bếp, bắt đầu đánh giá phòng ở, bọn họ cảm thấy rất vừa lòng, không hổ là nhà của hoa khôi, không chỉ rộng rãi thoáng mát, phong cách trang hoàng cũng rất sang trọng.
Chỉ là đáng tiếc trong nhà này còn một tên đàn ông khác.
Trương Chấn đột nhiên ngẩn người ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Pháp Vương đang nằm dưới ghế sô pha.
Chó.
Một con chó còn sống.
Hơn nửa tháng vừa qua, hắn chỉ được ăn một ít thực phẩm rác rưởi, toàn là thức ăn nhanh, không phải mì ăn liền thì là bánh mì, snack khoai tây, bánh quy các loại, hơn nữa còn không đủ ăn.
Bụng hắn đã sắp không chịu nổi.
Tục ngữ có câu, thịt chó lăn ba vòng, thần tiên đứng không vững.
…
Trương Chấn chịu ảnh hưởng của bậc ông cha, thường xuyên ăn thịt chó.
Đặc biệt là lẩu thịt chó, trước khi mạt thế bắt đầu cũng là một món ngon khó cưỡng.
Hiện tại, trong mắt Trương Chấn, Pháp Vương còn có sức hấp dẫn hơn Mễ Linh nhiều.
Vương Tân Võ cũng không hơn Trương Chấn là bao.
Đột nhiên thấy thịt tươi trước mặt, có ai có thể chịu được?
Nhưng, Pháp Vương đang lười biếng nằm dưới ghế sô pha, không phải là loại chó để thịt bị nhốt trong lồng sắt, mà là chó có người nuôi dưỡng.
Trương Chấn chỉ vào Pháp Vương nói:
"Đây là chó của ai vậy?"
Trần Lạc cười hà hà nói:
"Chó của ta."
Trần Lạc dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hai người này đang suy tính chuyện gì.
Trương Chấn cau mày, chậm rãi nói:
"Người anh em, không phải ta có ý chê ngươi, nhưng chắc là ngươi không biết bên ngoài loạn lạc thế nào đâu nhỉ?"
"Người muốn sống còn đang khó, sao có thể lấy đồ ăn cho chó ăn được chứ?"
"Vừa nãy ta nghe ngươi nói, trong nhà còn một ít gạo, lỡ ăn xong rồi thì phải làm sao đây?"
"Ngươi nghe ta khuyên một câu, lấy con chó này mang đi hầm đi, không những có thể tiết kiệm lương thực, còn có thể ăn no bụng."
Pháp Vương vừa nghe thế, lập tức bật người dậy, nổi giận đùng đùng nhìn hai người kia.
Ta không ăn gạo nhà thịt kho tàu của nhà ngươi, lãng phí lương thực của nhà ngươi chắc?
Pháp Vương phát ra tiếng gầm gừ hung dữ, chỉ cần Trần Lạc ra lệnh một câu là nó sẽ lập tức xông đến cắn chết hai người này.
Vương Tân Võ chỉ thẳng ngón tay vào Pháp Vương, sợ hãi nói:
"Con chó này dữ quá, vừa nhìn đã biết là loại thích cắn người, phải mang đi hầm thôi, để nó lại nhỡ nó tấn công Mễ Lạc thì sao?"
Trương Chấn nói:
"Tuy ta chưa từng giết chó bao giờ, nhưng đã giết chết rất nhiều tang thi, ta còn sợ một con chó chắc? Để ta đi làm thịt con chó này cho, các ngươi cứ chờ ăn thịt đi."
Trần Lạc vốn còn đang cười ngâm ngâm, nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo:
"Đúng là không có đồ ăn thừa để cho chó ăn, có điều chó là hai con chó các ngươi, cút đi."
Trương Chấn giận dữ nói:
"Thằng nhãi ranh, nói chuyện cẩn thận, ngươi đã từng một thân một mình đánh nhau với tang thi chưa? Ta nói cho ngươi biết, ta đã từng cầm gạch đập chết không ít tang thi đấy."
Trần Lạc ngẩn người, đánh nhau với tang thi? Cái này hắn chưa từng làm thật.
Trần Lạc lắc đầu.
Trương Chấn cười lạnh một tiếng, đúng là cái tên mặt trắng chỉ dám trốn ở trong nhà.
Hắn lại nói với Mễ Linh:
"Mễ Linh, ngươi nghĩ xem, dọc đường đi chúng ta đã phải chịu khổ thế nào, đã phải trải qua biết bao nguy hiểm?"