Chương 68 - Chắc Chắn Là Của Trần Lạc
Ngươi có phải em gái ta không vậy.
Mễ Phạn của ta, Mễ Lạc của ta, họ đã làm phản hết rồi.
Mễ Linh không thể tưởng tượng được, cô phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới trở về nhà được, lại phải đối mặt với tình trạng "Chúng bạn xa lánh" như thế.
Trần Lạc khen ngợi nói:
"Chị Ngọc, món gà muối ớt này ăn ngon thật đấy, nào, Mễ Lạc ăn thử thanh cua cay này xem, món này cũng không tệ."
Phòng khách này không thể ở được nữa rồi, cũng không thể ngửi mùi đồ ăn được nữa, Mễ Linh lạnh mặt trở về phòng mình.
Vừa vào phòng, Mễ Linh lại đau tức ngực, bởi vì trên giường của cô có một cái dây quần đàn ông.
Cái này...
Là của Trần Lạc, hay là của tên Tô Đại Trụ kia?
Cô hơi suy nghĩ một chút, chắc chắn là của tên Trần Lạc.
A a a, Mễ Lạc, ngươi được lắm, dám để một tên đàn ông vào chiếm phòng chị gái ngươi.
Mễ Linh nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nể mặt ngươi đã chăm sóc em gái ta, ta nhịn."
Mễ Linh thu dọn quần áo đồ dùng cá nhân của mình, cũng may, đồ lót ở trong tủ quần áo của cô không có dấu hiệu bị động vào.
Tên Trần Lạc này tuy chó má thật, nhưng cũng không phải là kẻ biến thái.
Mễ Linh định dọn đồ đến phòng Mễ Lạc, cùng ở chung với Mễ Lạc, sau đó tìm cơ hội hỏi cô ấy một câu.
Mễ Lạc, rốt cuộc thì ngươi là em gái của ai vậy?
Vừa mới về nhà đã gây gổ với Trương Chấn, Vương Tân Võ, ăn xong ba chén cơm trắng, lại bị đồ ăn hấp dẫn, lúc này Mễ Linh mới cảm thấy cả người khó chịu.
Hơn nửa tháng không tắm rửa, cả người sắp thối um lên rồi.
Mễ Linh định đi tắm rửa một cái, tuy trong nhà còn có người lạ, nhưng cô không muốn chịu đựng nữa.
Ở trong phòng cô có vòi hoa sẽn, nhưng không có sữa tắm, cho nên phải chạy ra ngoài nhà vệ sinh để lấy sữa tắm.
Mễ Lạc thấy vậy, nhịn không được quan tâm nói:
"Chị ơi, anh Trần Lạc nói tắm rửa cũng được, đừng để nước vào trong miệng là được."
Mễ Linh hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới biết quan tâm chị ngươi à.
Mễ Linh khóa trái cửa lại, sau đó bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc tắm, cô vẫn không nhịn được nghĩ, tại sao ta lại trở thành người cô đơn như vậy?
Nếu là Mễ Phạn thì vẫn có thể tha thứ, người ta vẫn nói mèo là đồ phản bội, quả đúng không sai.
Có sữa mới gọi mẹ.
Nhưng mà Mễ Lạc thì sao? Chắc không phải vì miếng ăn mà bán cả chị gái đi chứ?
Mễ Linh nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ ra ý cười.
Theo sức ăn của các ngươi, cùng lắm là ba ngày, các ngươi cũng sẽ giống như ta, phải ăn cơm trắng hoặc là bột mì thôi.
Lúc ấy, Mễ Phạn sẽ phải ngoan ngoãn trở về vòng tay ôm ấp của ta.
Còn Mễ Lạc, dù sao cũng là em gái ruột của ta, không thể nào chạy theo người ngoài được, chỉ cần ta hiểu rõ rồi vạch trấn ám mưu của Trần Lạc, Mễ Lạc vẫn sẽ hướng về ta.
Trong nhà đúng là có tủ lạnh, nhưng tủ lạnh có thể đặt bao nhiêu đồ?
Siêu thị ngoài kia đúng là có vật tư, thậm chí là thịt cá rau dưa trái cây, nhưng mà, ở chỗ đó đã bị ngừng điện từ lâu, nếu có thể tìm được đồ thì cũng thối rũ rồi.
Chờ xem, để xem ai là người cười đến cuối cùng.
…
Ăn cơm xong, Trần Lạc lấy nho ra chia cho mọi người.
“Đến ăn nho đi.”
Những quả nho màu tím sẫm vừa to vừa ngọt.
Trần Lạc cố ý nói lớn tiếng, Mễ Linh ở trong phòng cũng nghe được.
Nho?
Đây là loại trái cây yêu thích nhất của Mễ Linh.
Mễ Linh nuốt nước miếng nhưng vẫn tỏ ra khinh thường, nhất định là nho đã bị đông lạnh không biết bao nhiêu ngày, không còn tươi mới, ăn cũng không ngon.
Sau khi tắm xong, Mễ Linh ở nhà thay một chiếc váy đen dài, để lộ làn da trắng như tuyết vốn có cùng với dung mạo động lòng người.
Mễ Linh hít một hơi dài, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ngoại trừ cái bụng.
Mễ Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc của bản thân, chuẩn bị chuyển đến phòng Mễ Lạp.
Dọn dẹp xong, Mễ Linh bước ra khỏi phòng.
Vào lúc đó, Mã Ngọc đang ở trong phòng khách thấy Mễ Linh đã rất kinh ngạc, hóa ra Mễ Linh lại xinh đẹp đến như vậy.
Đặc biệt là với dáng người này, Mã Ngọc, tuy cũng là con gái, vẫn không nhịn được mà nhìn vài lần.
Trần Lạc cũng không nhịn được nhìn trộm mấy lần, vóc dáng này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có cảm giác xúc động.
Trần Lạc vừa chơi game vừa lẩm bẩm trong miệng.
“Ăn nho nhưng không nhổ vỏ, không ăn nho nhưng nhổ vỏ”.
Mễ Linh nhíu nhíu mày, Trần Lạc này, thực sự rất ngầu nha.
Rốt cuộc là có bản lĩnh gì, thu được vật tư, lại còn khiến Mễ Lạp như uống phải loại thuốc mê gì đó?
Mễ Linh nói:
“Mễ Lạp, đi, đi cùng ta lên phòng ngươi.”
Mễ Lạp ừ một tiếng rồi đi theo Mễ Linh vào phòng mình.
Mễ Lạp cũng muốn thuyết phục một chút, để Mễ Linh sớm nghe theo lời Trần Lạc nói.
Vào phòng, Mễ Linh đầu tiên là khóa trái cửa, sau đó nhấn Mễ Lạp ngồi xuống giường.
Tay cũng không nhàn rỗi, không nhẹ không nặng siết chặt eo Mễ Lạp.
Mễ Linh hung dữ nói:
“Được lắm, Mễ Lạp, tỷ tỷ vội vã từ trường học chạy về, kết quả bị ngươi đâm cho một nhát, cấu kết với người ngoài để chọc tức tỷ tỷ ngươi.”
“Nói, chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi thậm chí còn không giúp tỷ tỷ nói chuyện.”
Mễ Lạp một bên cầu xin tha thứ, một bên khuyên nhủ tỷ tỷ.