Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 67 - Đại Trụ, Ngươi Thì Sao?

Chương 67 - Đại Trụ, Ngươi Thì Sao?


Aaaa, cuối cùng Mễ Linh cũng chờ được đến lúc ăn cơm.
Dù ngày mai không còn đồ ăn thì cũng không sao cả, ít nhất hôm nay cô có thể ăn một bữa cơm đã đời.
Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính.
"Ăn cơm thôi."
Trần Lạc "Khó hiểu" liếc nhìn Mễ Linh một cái:
"Sao ngươi lại ngồi ở đây?"
Mễ Linh cũng khó hiểu không kém:
"Ta ngồi ở đâu mà chẳng giống nhau?"
Ta cũng không ngồi lên trên đùi ngươi, mà là ngồi bên cạnh Mễ Lạc, có vấn đề gì sao?
Mễ Lạc biết tiếp theo sẽ có chuyện gì, cũng biết chị gái chắc chắn sẽ thèm muốn chết, lại không thể ăn được, trong lòng cô có chút không nỡ, nhưng cô nghĩ đến những chuyện này là vì tốt cho chị gái, chỉ có thể để chị gái tạm thời chịu khổ.
Anh Trần Lạc là người rất tốt, chị gái, chị cố chịu một chút.
Trần Lạc ho khan một tiếng:
"Chúng ta muốn ăn cơm, ngươi ngồi ở chỗ này hình như không được thích hợp cho lắm, nhưng mà nếu ngươi muốn ngồi nhìn chúng ta ăn thì cứ ngồi đấy cũng được."
Mễ Linh ngây người, kinh ngạc nói:
"Ngươi nói thế là có ý gì, không có phần của ta?"
Trần Lạc làm ra vẻ ngạc nhiên:
"Sao ngươi lại cảm thấy chúng ta sẽ nấu cả cho ngươi? Chẳng phải ngươi đã ăn rồi sao?"
Mễ Linh khó tin:
"Lúc trước ngươi đã nói là làm một bữa tiệc để chúc mừng ta và Mễ Lạc gặp lại nhau mà."
Trần Lạc gật đầu:
"Đúng thế, nhưng mà ta chưa nói sẽ cho cả ngươi ăn, trên bàn này, ngoại trừ ngươi thì tất cả đều là người của ta."
"Chỉ có người của ta mới có thể ăn đồ ăn ngon do ta mạo hiểm kiếm được thôi."
Trần Lạc lại nói với Mễ Lạc:
"Mễ Lạc, ngươi có phải là người của ta không? Gọi một tiếng anh trai xem nào."
Mễ Lạc ngượng ngùng cúi đầu:
"Đúng thế, ta là người của anh trai Trần Lạc."
"Đại Trụ, ngươi thì sao?"
Tô Đại Trụ gật đầu nói:
"Đại ca, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa thì ta cũng đi với ngươi."
Đến tiết mục tỏ lòng trung thành à?
Mã Ngọc vội vàng nói:
"Trần Lạc, ngươi đã cứu ta, ân cứu mạng có báo đáp thế nào cũng không trả hết được."
Pháp Vương kêu gâu gâu, tỏ vẻ nó cũng là chó của chủ nhân.
Dầu chiên cá khô nhỏ, chỉ cần Mễ Phạn muốn ăn, thì Trần Lạc sẽ bảo Mã Ngọc làm cho nó ăn, mà phải ăn ngay lúc vừa chiên xong mới ngon.
Mễ Phạn đang gặm cá khô, nghe vậy cũng lập tức bỏ cá khô trong miệng ra, không cam lòng yếu thế, duỗi móng vuốt vỗ vào bụng.
"Ta và Trần Lạc cùng sống cùng chết."
Trần Lạc cười nói:
"Thấy chưa, trên bàn này, hoặc là người của ta, hoặc là chó của ta, hoặc là mèo của ta, họ đi theo ta, cho nên mới ta mới nguyện ý chia sẻ đồ của mình cho mọi người."
"Mà ngươi là ai chứ, ngươi không có tư cách cùng ăn với chúng ta."
"Trừ phi ngươi cũng nghe lời ta, gọi ta là anh trai, đi theo ta, thì ngươi mới được ăn chung."
Nghe lời, gọi anh trai?
Mễ Linh quẫn bách đứng lên.
"Trần Lạc, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng, chỉ là một bữa cơm thôi mà ngươi cũng dám làm nhục ta như vậy sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, Mễ Linh ta không cần của ăn xin."
Mễ Linh thở hồng hộc, ngồi trên sô pha trong phòng khách, càng nghĩ càng giận.
Hắn làm như vậy chẳng phải là cố tình làm nhục cô hay sao?
À, lúc đầu thì không nói là không cho mình ăn, đến lúc ngồi vào bàn rồi mới nói là không có phần của mình.
Một bữa cơm thì giỏi lắm chắc?
Ngươi cho rằng Mễ Linh chưa từng ăn, hay là Mễ Linh ta không chịu nổi sự cám dỗ?
Có nên đuổi bọn hắn đi không?
Mễ Linh tức giận nghĩ, đây là nhà ta cơ mà.
Nhưng Mễ Linh lại nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này.
Đúng là tên Trần Lạc đó chó má thật, nhưng Mễ Linh ta là người biết phân rõ ân oán đúng sai.
Trần Lạc đã chăm sóc cho Mễ Lạc, Mễ Linh không thể trả thù Trần Lạc như thế được, làm như vậy có vẻ cô quá nhỏ mọn, lại vô dụng nữa.
Đáng giận, món cay Tứ Xuyên không ngừng phát ra hương vị cay nồng dụ dỗ Mễ Linh, nếu là lúc bình thường thì chắc chắn Mễ Linh sẽ không thèm quan tâm, nhưng đó đã là ngày bình thường từ nửa tháng trước rồi, trong nửa tháng này cô không được ăn món gì ra hồn.
Thấy Mễ Phạn cứ cắm mặt ăn cá khô nhỏ, Mễ Linh nhíu mày nói:
"Mệ Phạn, đừng ăn cái đó nhiều quá, đồ dầu mỡ không tốt cho dạ dày đâu."
Mễ Phạn liếm láp khóe miệng:
"Đúng đúng đúng, chỉ ăn cơm không hoặc là đồ ăn nhanh thì mới tốt cho thân thể, ngươi nên tự quan tâm chính mình thì hơn."
Đau lòng.
Những lời này không khác gì cú đâm trời giáng xuyên qua tim Mễ Linh, Mễ Linh giật giật khóe miệng, đau tức ngực.
Càng khiến Mễ Linh tức giận hơn là Trần Lạc đã đối xử với cô như vậy rồi, mà em gái ruột thịt Mễ Lạc của cô vẫn cứ ngồi đó ăn, còn không thèm nói đỡ cho mình một câu nào.
Hoàn toàn không có ai đứng về phía cô cả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất