Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 71 - Diễu Võ Giương Oai

Chương 71 - Diễu Võ Giương Oai


Nếu không phải vì lý do này, buổi trưa Trần Lạc cũng sẽ không trêu chọc Mễ Linh.
Cũng không thể tiếp tục như vậy được nữa, giữa trưa đã sỉ nhục Mễ Linh một lần, với tính tình của cô, nếu không thay đổi thì cô thực sự sẽ không nghe lời hắn.
Bản thân không còn nhiều thời gian để mà lãng phí, vậy nên chinh phục Mễ Linh càng sớm càng tốt chẳng phải tốt hơn sao?
Đúng lúc, cánh cửa mở ra, Mễ Linh Mễ Lạp sau khi rời đi chưa đầy mười phút đã quay trở lại.
Mễ Linh diễu võ giương oai(*) vung vẩy vật tư trong tay.
(*) diễu võ giương oai: hô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.
(*) diễu võ giương oai: hô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.
Mễ Linh lớn tiếng nói:
“Buổi tối hôm nay ta ăn mì bò kho, cùng với hai quả trứng gà, tuy không ngon bằng bữa cơm của mấy người nhưng ta cũng rất hài lòng.”
Trần Lạc tỏ ra khinh bỉ, nghĩ thầm, người không biết còn tưởng rằng món mì bò kho của ngươi thực sự có thịt bò trong đó.
Tối nay vốn dĩ là muốn ăn đồ nướng, được, ta cũng ăn mì thịt bò, để ngươi mở mang kiến thức biết được cái gì mới được gọi là thịt bò chân chính.
Trần Lạc đứng dậy, nét mặt nghiêm túc nói:
“Mễ Linh, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Mễ Linh cười lạnh:
“Được, ta xem xem ngươi có thể nói ra những lời hoa mỹ như thế nào.”
Mễ Linh đặt đồ của mình xuống, ngồi đối diện với Trần Lạc, Mễ Lạp cũng theo sát bên cạnh, tất nhiên là cô ấy muốn Mễ Linh và Trần Lạc hai người sớm hòa hợp với nhau hơn chút.
Trần Lạc vẻ mặt chân thành nói:
“Trước hết là buổi trưa quả thật ta đã hành xử hơi quá đáng, lẽ ra không nên đối xử với ngươi như vậy, ta bây giờ muốn đối với ngươi nói lời xin lỗi.”
Mễ Linh sửng sốt một chút, sau đó cười nhạo nói:
“Có phải hay không lại muốn lừa ta, buổi tối nói muốn mời ta ăn một bữa, sau đó lại trêu chọc ta sao? Thú vị lắm phải không?”
Trần Lạc xua tay:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Thành thật mà nói, ta sẽ không chia sẻ vật tư của mình cho ngươi cho đến khi ngươi thật lòng thật dạ công nhận vị trí đội trưởng của ta.”
“Buổi trưa quả thật không nên làm như vậy.”
Thấy vẻ mặt chân thành của Trần Lạc, nét mặt Mễ Linh cũng hơi dịu đi.
Là ta không muốn ăn một bữa cơm ngon miệng sao? Ta suýt chút nữa chảy nước miếng trước bàn, kết quả ngươi lại nói không có phần của ta, còn cần phải gọi ngươi là ca ca?
Ta khó khăn lắm mới động tâm một lần, nhưng ngươi đã khiến ta sụp đổ hoàn toàn.
Trần Lạc nói:
“Vị trí đội trưởng này cần có thực lực, mưu lược, thiếu một trong hai đều không được.
Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, bất kể ở khía cạnh nào, ta cũng triệt để đánh bại ngươi.”
“Đầu tiên chính là thực lực, ba ngày nữa chúng ta sẽ đấu một trận, nếu như ta thua, từ nay về sau mọi việc ta đều nghe theo lời ngươi.”
Mễ Linh hai mắt sáng lên, không nhịn được đứng dậy:
“Tại sao lại là ba ngày sau? Hôm nay có thể mà, không, là bây giờ, chúng ta đánh một trận đi.”
Mễ Linh buổi trưa tức lộn ruột, cũng không tìm được nơi nào để trút giận.
Trần Lạc khẽ cười:
“Ngươi bây giờ, đừng nói là đánh với ta, cho dù là Pháp Vương của ta, ngươi cũng đánh không lại.
Chỉ là hiện tại ta không khống chế được sức mạnh, sợ không may làm ngươi bị thương, ba ngày sau, ta liền có thể hoàn toàn đè bẹp thực lực của ngươi.”
Trần Lạc có linh cảm trong hai hoặc ba ngày nữa, sau khi sử dụng tinh thể của Thử vương và kẻ thôn phệ, bản thân có thể đột phá đến cấp thứ tư, không chỉ có thể miễn cưỡng bước đi trong khoảng không mà cả tố chất thân thể cũng sẽ có một bước nhảy vọt lớn.
Hiện tại chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể mà không sử dụng dị năng, Mễ Linh có bằng lòng sao?
Mà nếu việc sử dụng dị năng chỉ khiến Mễ Linh bị thương nhẹ, cô ấy căn bản sẽ không chịu thua.
Bị thương nặng, hừ Trần Lạc làm sao có thể chịu bỏ cuộc, cho dù Mễ Lạp nắm vững thuật chữa trị, ở giai đoạn này cũng khó có thể chữa trị nhanh chóng cho Mễ Linh.
Hơn nữa, nếu để lại trên người Mễ Linh bất kỳ vết sẹo nào, người thiệt thòi chẳng phải là ta sao?
Mễ Linh nghe Trần Lạc nói xong, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng.
“Ngươi nói láo, ta ngay cả một con chó cũng đánh không lại sao?”

Pháp Vương, danh hiệu lôi điện Pháp Vương chẳng lẽ chỉ là hư danh thôi sao?
Nó đã từng đánh bay một đám lại một đám người muốn ăn thịt chó.
Trần Lạc không biết Pháp Vương và Mễ Linh vào thời kỳ đỉnh cao sức mạnh có từng giao chiến với nhau hay không, cũng không biết ai mạnh hơn ai.
Mễ Linh đã chết, căn cứ bị hủy diệt, nhưng Pháp Vương vẫn còn sống nhăn răng.
Nếu nói Trần Lạc có thể sống cẩu thả đến cuối cùng, vậy Pháp Vương là sinh vật chết thứ hai từ dưới lên.
Phải rồi, nghẻo trong miệng Trần Lạc.
Thực lực của Mễ Linh có lẽ tương đương với nhau.
Nhưng đó là từ kiếp trước rồi, hiện tại Pháp Vương đã được Trần Lạc bồi dưỡng bằng tốc độ cực nhanh, mỗi ngày có thể hấp thu vô số tinh thể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất