Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 70 - Không Có Kỹ Năng

Chương 70 - Không Có Kỹ Năng


Mễ Linh không nặng không nhẹ gõ cửa, nếu không có người đáp lại, vậy thì bỏ đi, nếu chắc chắn bên trong có tang thi, lập tức phá cửa xông vào.
Không có người trả lời, có khả năng không có ở nhà, hoặc là bởi vì sợ hãi, không rõ chuyện gì xảy ra, không dám mở cửa đáp lời.
Nếu mình cưỡng ép mở cửa, khiến cho gia đình không có cửa để phòng vệ, hậu quả có thể là hại chết người khác.
Mễ Linh không muốn cứu người, nhưng cũng không muốn hại người.
Ở phòng thứ nhất không có phản hồi, đến phòng thứ hai, nghe thấy tiếng gõ cửa, từ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng gào thét của lũ tang thi, chúng lao tới trước cửa, không ngừng đập cửa.
Ngược lai Mễ Linh lộ ra nụ cười.
Cô không có chìa khóa, cũng không có kỹ năng.

Mễ Linh ra hiệu cho Mễ Lạp lùi lại một chút.
Rồi Mễ Linh xòe bàn tay ra, ngay sau đó, một ngọn lửa dần dần xuất hiện trong lòng bàn tay Mễ Linh, giống như một khẩu súng phun lửa, hướng về vị trí ổ khóa của cánh cửa, khiến nó bắt đầu tan chảy.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã bị nóng chảy tạo ra một cái lỗ lớn hình tròn với đường kính ba mươi centimet.
Phần kim loại của ổ khóa có dấu hiệu nóng chảy nhưng chưa kịp nóng chảy thì ổ khóa đã rơi ra.
Mễ Linh mở cửa dễ như trở bàn tay, sau đó cầm lấy một thanh sắt đập vào đầu tang thi.
Trang bị ban đầu của Mễ Lạp bây giờ đều đã đưa hết cho Mễ Linh.
Trên đường trở về nhà, Mễ Linh học được cách tiết kiệm sức lực của bản thân, dị năng có thể dễ dàng sử dụng nhưng thanh mana lại có hạn.
Đối với những tang thi có thể dùng ngoại lực đánh bại thì tốt nhất không nên sử dụng dị năng.
Mễ Linh bắt đầu lục lọi toàn bộ mọi thứ, tìm thấy mười lăm cân gạo, trong tủ lạnh tìm được vài lon đồ uống.
Lần lượt tìm thấy thêm một thùng sữa bò, chục quả trứng không bị hư, một gói táo đỏ, nửa thùng mì ăn liền và hơn nửa thùng nước lọc đóng chai.
Mỗi một gia đình ít nhiều đều tích trữ hàng hóa, Thần Đô có gần chục triệu ngôi nhà, nguồn vật tư mà họ có hoàn toàn không kém gì siêu thị ở trung tâm thương mại.
Đương nhiên, trong tiểu khu muốn tìm kiếm cũng không phải dễ dàng, nếu như Trần Lạc không dọn dẹp sẵn tang thi, Mễ Linh làm sao có thể tùy tiện tiến vào tiểu khu?
Mễ Linh mỉm cười, hào phóng ném một hộp sữa bò cho Mễ Lạp.
Mễ Lạp cười khổ.
Mễ Linh trong lòng cười lạnh, cho dù ta có chết đói, cũng không ăn đồ ăn được bố thí.
Trước khi rời đi, Mễ Linh lấy tinh thể từ trong mi tâm của tang thi ra, tuy nhìn mặt có vẻ khó chịu nhưng lúc này đối với một cô gái mà nói thì điều đó đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
Mới vừa lục soát một nhà đã có thu hoạch lớn, căn nhà ở ngay phía dưới, Mễ Linh dự định đem vật tư về nhà trước, thuận tiện khoe khoang với Trần Lạc.
Không có ngươi, tỷ đây cũng không thể bị đói chết?

Khi Mễ Linh đưa Mễ Lạp ra ngoài, Trần Lạc tư tưởng không tập trung, đang tự hỏi buổi trưa liệu mình làm vậy có hơi quá đáng không.
Việc không cho Mễ Linh ăn một bữa thịnh soạn khi cô ấy không phục tùng bản thân đúng là chuyện nên làm, nhưng không nên dùng cách thức trêu chọc, thậm chí là sỉ nhục như vậy.
Đường đường là nữ chiến thần tương lai, Linh Diễm Cơ, lại chịu khuất phục trước sự cám dỗ của những món ăn ngon sao?
Nếu như bản thân dùng biện pháp nhẹ nhàng một chút, tử tế một chút, thông qua Mễ Lạp, lại dùng đồ ăn ngon để khóa chặt Mễ Linh, Mễ Linh sẽ khó mà không quay trở lại.
Nhưng bản thân lại dùng thủ đoạn thấp kém, gần như là một trò đùa, Mễ Linh liệu còn muốn quay lại không?
Nếu như vậy vẫn có thể, vậy thì Mễ Linh thật khiến người ta thất vọng.
Bản thân cũng đã đánh giá quá thấp Linh Diễm Cơ.
Trần Lạc thở dài, Mễ Linh ơi là Mễ Linh, ai bảo kiếp trước ngươi là đá vào mông ta.
Tôi không cần mặt mũi sao?
Kiếp trước Trần Lạc một thân một mình, tuyệt nhiên không phải đối thủ của Mễ Linh người đông thế mạnh, có Mễ Lạp cũng bạn bè hỗ trợ, một mình Trần Lạc làm sao có thể là đối thủ của họ?
Thời điểm đó, Trần Lạc cấp 10, còn chưa đạt đến cấp Vương, chưa nắm vững thứ nguyên chi nhận, Quân vương Hư Không mặc dù lợi hại nhưng không phải là đối thủ của một cuộc chiến tập thể, bị phát hiện cũng chỉ có thể chạy trốn.
“Trần Lạc, ta cầu xin ngươi, đừng đến trộm đồ ăn của ta, ta trồng rau dễ dàng lắm sao, bằng không, mỗi ngày ta cho ngươi một cái bắp cải và hai củ khoai tây.”
Mễ Linh đối với Trần Lạc không còn cách nào khác, gần như sắp khóc.
Trần Lạc cười khúc khích nói:
“Trộm cái gì? Ta đây gọi là cướp, ngươi cho cái gì, ta liền biến thành ăn xin rồi sao?”
Về sau, Trần Lạc bởi vì một lý do khó tưởng tượng nào đó mà gặp rắc rối, bị Mễ Linh bắt được.
Mễ Linh vốn đã có ác cảm chất chứa từ lâu, hung hăng đá thật mạnh vào mông Trần Lạc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất