Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Chương 74 - Tô Đại Trụ

Chương 74 - Tô Đại Trụ


Tên đầu trọc ngã xuống trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Còn lại năm người, tuy bọn họ đã thức tỉnh dị năng hết rồi, nhưng đối diện với hình ảnh máu me như vậy, hơn nữa người chết còn là đồng bọn của mình, bọn họ vẫn sợ nát lá gan.
Tô Đại Trụ không chậm trễ, hắn lại giơ gậy lên bổ thẳng vào Trương Cần.
Bốn người còn lại run rẩy dùng băng ghế, gậy sắt nện lên trên người Tô Đại Trụ.
Nhưng mà một chút sức lực này không đủ gãi ngứa cho Tô Đại Trụ.
Trong đó có một người run rẩy giơ tay, muốn ngưng tụ ra một thanh băng nhọn.
Có điều, hắn chỉ vừa mới thức tỉnh dị năng, còn chưa sử dụng dị năng thuần thục, không thể nào làm được đến mức chớp mắt phát ra, mỗi lần muốn sử dụng năng lực thì phải chuẩn bị mất năm giây đồng hồ.
Hắn có đủ thời gian sao?
Cho bọn họ chiêu kết liễu là Pháp Vương, vốn dĩ lực chú ý của bọn họ đã nhằm vào người Pháp Vương, nhưng lại bị Tô Đại Trụ kéo đi mất.
Có điều dù lực chú ý không bị kéo đi mất, thì cũng chỉ có một kết quả.
Pháp Vương phóng ra một quả cầu lôi điện, nháy mắt nổ chết ba người.
Còn lại một người cũng bị Tô Đại Trụ giết chết.
Toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu chiến đấu, tới lúc kết thúc cuộc chiến không vượt quá năm giây, rất nhanh chóng quyết đoán.
Mễ Linh không cảm thấy kinh ngạc, trên đường trở về đây, chỉ một mình cô cũng đã đối mặt với năm người.
Nhưng mà năm người kia toàn là người chưa thức tỉnh dị năng.
Mặt khác, kế sách của Pháp Vương và Tô Đại Trụ có hơi âm hiểm, nhưng Mễ Linh cũng không khinh bỉ bọn họ, dù sao đều là giết người cả, cứ nhất quyết phải dùng biện pháp đường đường chính chính làm gì?
Trần Lạc lại có chút kinh ngạc, hắn chưa từng dạy Pháp Vương biết cách xuất hiện để hấp dẫn lực chú ý của đối phương.
Nó tự học thành tài à?
Cho dù là Pháp Vương hay Tô Đại Trụ đều có khả năng một mình chống lại năm người, chẳng qua Trần Lạc không yên tâm, để hai người đi cho chắc ăn mà thôi.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mễ Lạp một cái, thầm nghĩ vừa rồi Mễ Linh đã dạy dỗ Mễ Lạp một bài, hắn cũng nên dạy thêm cho cô một bài học nữa.
"Mễ Lạp, ngươi đi đào tinh thể trong đầu sau người kia ra đi."
Mễ Lạp kinh ngạc chỉ tay vào mình:
"Ta?"
Trần Lạc gật đầu:
"Đúng thế, tuy vị trí của ngươi là phụ trợ, đứng ở phía sau là được, nhưng mà một vài chuyện vẫn phải do ngươi tự đi trải nghiệm, để tránh gặp phải tình huống quan trọng lại không thể chịu đựng được, ảnh hưởng đến chiến đấu."
Mễ Lạp đã từng nhìn thấy Trần Lạc đào tinh thể trong đầu người, nhưng cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ xem thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm, giờ còn bắt cô tự mình đi đào?
Mễ Lạp hướng ánh mắt trông mong nhìn về phía Mễ Linh, hy vọng Mễ Linh có thể nói giúp mình hai câu.
Không ngờ Mễ Linh cũng gật đầu nói:
"Mễ Lạp, đây là chuyện mà sớm muộn gì em cũng phải đối mặt, nhân lúc này còn đang an toàn, em làm nhiều một chút cho quen."
Mễ Linh thề có trời đất chứng giám, thật sự không phải do trưa nay Mễ Lạp không nói chuyện giúp cô nên hiện tại cô trả thù lại đâu.
Mễ Lạp cầm lấy con dao Trần Lạc đưa cho, sắc mặt tái nhợt đi xuống lầu.
Tô Đại Trụ kéo thi thể của sáu người đến ven đường, đang muốn lấy tinh thể ra, lại nhìn thấy Trần Lạc ra hiệu với mình, hắn nhún vai, tránh sang một bên để Mễ Lạp làm.
Giọng nói của Mễ Lạp mang theo âm điệu nức nở:
"Pháp Vương, ngươi làm giúp ta đi."
Pháp Vương nghe vậy quyết đoán lắc đầu, chuyện này không phải là chuyện mà một con chó như nó nên làm.
Chém đao đầu tiên xuống, Mễ Lạp đã nôn ra, cô run rẩy xuống tay, tìm ba phút mới tìm được tinh thể.
Mễ Lạp lại nôn thêm lần nữa, thôi rồi, sợ là nôn hết cơm trưa ra rồi.
Có lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ thuần thục hơn.
Mễ Lạp thầm gào khóc trong lòng, giữa trưa ta với anh Trần Lạc hợp sức đối phó với chị gái.
Hiện tại, chị gái với Mễ Lạp lại cùng nhau làm khó ta.
Hơn mười phút sau, Mễ Lạp sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy đưa túi tinh thể cho Trần Lạc.
Trần Lạc cười nói:
"Cứ nôn lâu lâu là quen ngay ấy mà, trước kia Tô Đại Trụ cũng thế thôi."
Trần Lạc rửa sạch tinh thể, bất ngờ phát hiện trong đó có một cái tinh thể màu xanh đậm, màu sắc hơi nhạt.
Đây là tinh thể hệ tự nhiên.
Dị năng giả thuộc hệ tự nhiên cũng coi như là thưa thớt, nhưng không đến mức như hệ không gian, một trăm người cũng có thể tìm thấy hai ba người thuộc hệ tự nhiên.
Sau này, phải có dị năng giả hệ tự nhiên giúp đỡ thì mới có thể gieo trồng rau dưa lúa gạo được, nếu không cho dù ngươi có gạt giống với nước cũng không thể trồng lên được.
Nguyên nhân có vẻ là do đất đai đã bị ô nhiễm hết.
Sức chiến đấu của dị năng giả hệ tự nhiên vào giai đoạn trước không được tính là mạnh, về sau mới bộc phát lực lượng lớn hơn, quá trình này phải mất nửa năm, mà cấp bậc của dị năng giả hệ tự nhiên tăng lên cao mới có thể gieo trồng thành công được.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất