Chương 75 - Lăn Qua Lăn Lại
Mễ Linh hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu nấu mì, theo suy nghĩ của cô, một bữa ăn xa xỉ là dùng hai gói mì ăn liền, bỏ thêm hai quả trứng gà nữa.
Trần Lạc cũng lên tinh thần:
"Chị Ngọc, bữa này chúng ta cũng ăn mì, mì thịt bò."
Mã Ngọc gật đầu, bắt đầu hầm thịt bò cho ra nước canh đậm đặc.
Mã Ngọc và Mễ Linh đồng thời nấu cơm.
Nhìn từng miếng thịt bò óng màu, chỗ này sợ là có đến năm sáu cân thịt bò, phải để được hơn nửa nồi, Mễ Linh choáng váng mặt mũi.
Các ngươi ăn mì thịt bò hay là ăn thịt bò không vậy?
Có người nào ăn mì thịt bò như vậy không?
Mễ Linh đảo đảo trong nồi của mình, tìm được hai miếng thịt bò to bằng hạt gạo.
Mễ Linh còn chưa nhận ra Trần Lạc làm vậy là nhằm vào mình, bởi vì cô cho rằng Trần Lạc chỉ có gì ăn nấy, chứ làm sao lại có nhiều đồ ăn cho hắn lựa chọn thế được?
Mễ Linh làm xong mì của mình, lại tức khắc cảm thấy hết muốn ăn, nếu so sánh với mùi hương của mì thịt bò truyền ra từ trong bếp, đúng là món của cô không thơm chút nào.
Trần Lạc nói:
"Lấy cho Mễ Lạp một bát trước."
Mễ Lạp làm gì còn bụng dạ để ăn uống, cô nhỏ giọng nói:
"Ta ăn không vô."
Mễ Linh siết chặt tay, ta cũng ăn không vô.
…
Buổi tối, Mễ Phạn lại nằm bên cạnh Trần Lạc.
Theo lịch thì hôn nay nó sẽ lâm hạnh Mễ Lạp, nhưng nó lại bị Mễ Linh đuổi cút xéo.
Lý do là ngày hôm nay nó đã đắc tội với Mễ Linh quá nhiều.
Mễ Phạn thật sự có tiềm chất độc miệng.
Trần Lạc lẳng lặng hấp thu tinh thể, dùng tốc độ trung bình là một phút hấp thụ một cái.
Sau khi hấp thu xong tám mươi cái tinh thể, đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn cảm thụ lại năng lượng trong cơ thể.
Trần Lạc đánh giá sơ qua, nếu thuận lợi thì buổi tối ngày mai hắn có thể hấp thu hết tinh thể của chuột vương và dị năng cắn nuốt, cùng với toàn bộ tinh thể bậc một lấy từ trên cơ thể người là hắn có thể đột phá lên cấp bốn.
Nếu so sánh với những cấp bậc trước thì cáp bốn không khác gì một bước nhảy vọt.
Lúc ấy, toàn bộ tinh thể hiện giờ sẽ không còn tác dụng gì với Trần Lạc nữa, chỉ có thể chờ tang thi tiến hóa lên bậc một.
Trần Lạc ngồi tu luyện, Mễ Phạn chỉ có thể chán chường lăn qua lăn lại trên giường.
Trần Lạc cười nói:
"Tiểu bảo bối Mễ Phạn, chúng ta đi ngủ thôi, về sau ngươi cứ ngủ cùng ta."
Sáng sớm hôm sau, Mã Ngọc làm bánh rán hành và sữa đậu nành.
Mễ Linh chán nản nằm trên giường, có một loại thống khổ gọi là người khác ăn, bản thân mình chỉ có thể ngồi nhìn.
Hình như có bột mì là có thể làm bánh rán hành được, nhưng mà ta không biết làm, cũng không có hành tây để làm.
Ta cũng muốn uống sữa đậu nành nữa.
Trần Lạc đã dùng ngôn ngữ khích bác Mễ Linh một lần, hắn không muốn kích thích cô thêm lần nữa.
Thứ nhất Mễ Linh đã không đuổi hắn cút đi, thứ hai cô còn nhường phòng của mình cho hắn, cách hành xử quá lỗi lạc, Trần Lạc hắn không thể làm chuyện tiểu nhân được.
Giữa trưa, Mễ Linh ở trong phòng gặm mì ăn liền, mặc dù đã đóng cửa lại nhưng mùi đồ ăn mê người từ bên ngoài vẫn chui vào trong mũi cô.
Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa rồi.
Ăn ăn ăn, để ta xem bữa tiếp theo các ngươi ăn cái gì, tủ lạnh nhà ta chứa được bao nhiêu thứ ta còn không biết chắc?
Hả, buổi tối vẫn có một bữa thịnh soạn.
Lúc này Mễ Linh mới nhận ra có chuyện không thích hợp, không đúng, tủ lạnh nhà ta làm gì lớn như thế, dựa theo cách ăn của bọn họ, đáng lẽ chỉ hai ngày là có thể ăn sạch cái tủ lạnh rồi chứ.
Kết quả, đợi đến lúc Mễ Linh mở tủ lạnh ra, lại nhìn thấy bên trong tủ lạnh vẫn tràn ngập các loại rau dưa.
Mễ Linh không nhịn được nữa, đi tới trước mặt Trần Lạc khó tin hỏi:
"Sao tủ lạnh lại đầy lại rồi?"
Vốn dĩ cô còn đang định đợi Trần Lạc tiêu tốn hết thức ăn, phải gặm mì ăn liền giống như cô.
Nhưng nếu cái tủ lạnh này không hết đồ ăn, vậy chẳng phải hành động của cô chỉ là trò hề thôi sao.
Mễ Lạp vỗ đầu, hình như cô chưa nói cho chị gái mình biết, anh Trần Lạc có dị năng không gian.
Mễ Lạp liếc mắt nhìn Trần Lạc một cái, thấy Trần Lạc không ngăn cản mình, mới yếu ớt nói.
"Chị gái, anh Trần Lạc là dị năng giả hệ không gian, trong không gian của hắn chứa đủ thức ăn để ăn rất nhiều năm."
Mễ Linh: ???!!!
Vì cái mẹ gì mà ngươi không nói sớm.
Ngươi có biết không, Mễ Lạp hiện tại ta cảm thấy ta như con hề vậy!!
Mễ Lạp không dám ho he gì thêm.
Mễ Linh hừ lạnh một tiếng:
"Dựa theo ước định thì hai ngayf nữa chúng ta sẽ đánh nhau một trận, nếu thua ngươi sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói."
Trần Lạc cười nói:
"Có lẽ ngày mai ta có thể thực hiện ước định rồi, đến lúc đó ta sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu bị ngược đãi của ngươi."
Nói thật, Mễ Linh có thể cảm giác được thực lực của Trần Lạc không bình thường, ít nhất, con chó của hắn đã có thực lực không tồi, ngay cả Tô Đại Trụ cũng cho cô cảm giác không dễ chọc.