Chương 09: Thuê phòng (1)
Trên đường về.
So với tàu cao tốc, Khương Nặc hiện tại đi loại thùng xe giường cứng đời cũ này, cảm giác không được tốt cho lắm.
Đặc biệt trong tình huống cực nóng, xe lửa lại không mở điều hòa, cơ bản chẳng khác nào một cái lồng hấp lớn, may mà ít người đi lại, trong thùng xe cũng ít hành khách, không có đứa trẻ nghịch ngợm nào làm ầm ĩ.
Tìm đến chỗ nằm, Khương Nặc trèo lên giường.
Mười giờ trên xe không thể lãng phí, vì thế cô nằm xuống, giả vờ ngủ, kỳ thật là để ý thức tiến vào không gian.
Đến bây giờ mới có thời gian chậm rãi nhìn kỹ.
Không gian vừa thăng cấp, xác thật lớn hơn rất nhiều.
Cô đại khái đánh giá một chút, hiện tại trong không gian, nơi mà ý thức cô có thể tới được, đại khái là một hình vuông có cạnh dài khoảng 50 mét.
Không lớn, nhưng may mà độ cao là vô hạn.
Lầu nhỏ nằm ở vị trí chính giữa.
Tiểu viện trước lầu, đất trống sau nhà vì thăng cấp mà tăng lên rất nhiều, vốn đã sát vách kệ hàng, giờ cách biên giới thêm gần 20 mét.
Hai bên lầu nhỏ cũng có thêm rất nhiều không gian.
Những chỗ này, đều có thể dùng để đặt kệ hàng, chất đống vật tư.
So với trước khi thăng cấp, chỗ có thể tận dụng ít nhất lớn gấp đôi.
Sau khi nắm rõ, Khương Nặc liền chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Vì thời gian eo hẹp, mấy ngày nay mua đồ đều tùy ý chất đống một chỗ, không phân loại gì cả, lộn xộn đối với Khương Nặc mắc bệnh cưỡng chế thích sửa sang mà nói, nhìn thôi đã thấy khó chịu, tìm đồ cũng khó.
Nhân lúc này, vừa hay có thể phân loại sửa sang.
Cá về cá, thịt về thịt, đồ ăn về đồ ăn, trái cây về trái cây, từng loại một đặt lên giá hàng đã dán nhãn phân biệt.
Dùng ý thức sửa sang lại và khuân vác, tốc độ ngược lại không chậm.
Thế nhưng liên tục sử dụng không gian, khá tốn tinh thần lực, chẳng bao lâu Khương Nặc cũng thấy mệt mỏi, vì thế cô ngừng khuân vác, để ý thức dừng lại bên gốc cây gần đó trong không gian.
Tuy rằng không biết là giống gì, nhưng cây này tuyệt đối là thực vật sống sờ sờ, đã chứng minh trong không gian có thể làm ruộng trong tương lai, hơn nữa sinh mệnh có thể sống sót.
Khương Nặc rất mong chờ ngày bản thân có thể thật sự tiến vào không gian.
Hơn nữa cô còn thần kỳ phát hiện, chỉ cần ý thức dừng lại quanh ngọn cây này, tốc độ khôi phục tinh thần lực của cô rất nhanh, thậm chí vượt qua cả ngủ trong hiện thực.
Phát hiện này khiến cô rất hưng phấn.
Với tinh thần lực hiện tại của cô, nếu chỉ khuân vác thu xếp đồ đạc trong không gian, đại khái có thể liên tục một giờ.
Nếu là vật nặng cỡ lớn, thời gian này còn có thể giảm bớt.
Nhưng chỉ cần ý thức tới gần cây đại thụ này, tinh thần lực liền có thể khôi phục nhanh chóng, vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Khương Nặc cứ vậy để ý thức luôn dừng lại trong không gian, đem đồ đã mua qua bàn qua một lượt.
Càng thuần thục hơn, cô phát hiện thật sự rất thuận tiện.
Nếu là trong hiện thực để nhiều hàng thế này, muốn dùng nhân lực chuyển đi chuyển lại, đặt lên chỗ cao còn cần thang, thậm chí phải dùng đến xe nâng.
Nhưng dùng ý thức thao túng, đồ vật tựa như làm phép mà có thể di động đến bất kỳ đâu cô muốn.
Mệt thì đi khôi phục, khôi phục xong lại tiếp tục.
Chờ Khương Nặc sửa sang lại vật tư được bảy tám phần, ý thức từ không gian đi ra, lại phát hiện xe lửa sắp tới nơi rồi.
Thời gian trôi nhanh quá.
Cô còn chưa kịp cảm nhận gì, gần 10 giờ hành trình đã kết thúc.
Phản ứng đầu tiên của Khương Nặc khi xuống xe là nóng, hơi nóng phả vào mặt khiến hô hấp của cô chậm lại.
Lấy điện thoại ra xem, nhiệt độ không khí đã vượt quá 44 độ.
Đồng thời còn nhận được một đống tin nhắn, đều là kiểu "Thị cục khí tượng tuyên bố cảnh báo cực nóng", "Nhiệt độ hôm nay tạo kỷ lục cao nhất trong ba mươi năm qua".
Nhà ga cũng không mở điều hòa, khách xuống xe ai nấy đều nhăn nhó oán trách gì đó, hoặc nóng đến không còn sức nói, không ngừng uống nước.
Khương Nặc cũng đi mua 3 chai nước khoáng.
Dưới nhiệt độ này, tuyến mồ hôi người sẽ mở hết công suất, mang đi rất nhiều hơi nước, giữ ẩm liên tục là vô cùng quan trọng.
Mở một chai uống, còn lại hai chai nhân lúc không ai để ý ném thẳng vào không gian, đây là thói quen gần đây của cô, mua gì cũng tiện tay mua thêm mấy cái tích trữ.
Lại mua mấy cái ô che nắng ở cửa nhà ga, hiện tại tia cực tím rất độc hại, không chỉ nóng mà còn tổn hại da. Cái ô đến mạt thế cũng rất thực dụng, dù sao tiện tay mua tiện tay cất.
Ra khỏi cổng nhà ga, ánh mặt trời chói chang khiến người không mở mắt ra được.
Khương Nặc tăng tốc bước chân đến bến tàu điện ngầm, dọc đường đám đông không có sức sống gì, nơi công cộng đều hạn điện, như nhà ga, trung tâm thương mại, quán ăn đều không mở điều hòa, ít người đi dạo bên ngoài hẳn.
Về tới khu nhà ở, còn chưa tới gần đã thấy đám đông ồn ào xì xào, chen chúc nhau.
Lúc này gần hoàng hôn, mấy xe đẩy nhỏ của đám buôn cũng lục tục ra bày, đường bên ngoài khu nhà ở mỗi nơi một cái, đủ loại rác rưởi, khói dầu tràn ngập ngã tư. Khương Nặc thấy khu này quản lý lỏng lẻo quanh năm, người xung quanh đủ loại, hoàn cảnh rất loạn.
Lúc này không biết có chuyện gì, ngay ở cửa chính bị đám đông vây trong vây ngoài ba lớp, Khương Nặc chẳng thấy gì, chỉ nghe được tiếng chửi bới kịch liệt của người trong cuộc bằng tiếng địa phương.
Khương Nặc không có hứng thú hóng hớt, vượt qua đám đông về nhà.
Mở cửa, Husky sau mấy ngày không gặp cùng với không khí lạnh trong phòng đồng loạt nhào tới.
"Gâu gâu gâu ~"
"Suỵt ——" Khương Nặc thấy lòng thoải mái hơn không ít, xoa đầu nó và dạy dỗ: "Ngoan, đừng kêu, ta về rồi đây."
Vào nhà thả túi và ô, cô thấy Vu Nhược Hoa đứng bên cửa sổ phòng khách, đang ngó xuống, hướng về phía cổng khu nhà, ngay cả Khương Nặc về cũng không để ý.
"Mẹ, dưới nhà có chuyện gì vậy?" Khương Nặc hỏi.
Vu Nhược Hoa lúc này mới quay đầu, buôn chuyện với Khương Nặc: "Con cũng thấy à? Mấy người bày quán tranh giành chỗ đánh nhau ấy mà."
Nhìn một lát, Vu Nhược Hoa lại thấy chán, thở dài oán trách với Khương Nặc: "Mấy ngày nay ồn ào quá. Không lâu trước vừa gọi trật tự đô thị đuổi đi một đợt, chưa được hai ngày, đâu lại vào đấy, làm đến tận đêm khuya, mẹ ngủ không ngon giấc."
"Chúng ta không phải đóng phí quản lý sao? Không ai quản à?"
"Quản gì, toàn chen ở cửa khu nhà, mấy lần ban quản lý ra đuổi tượng trưng thôi, rồi họ lại bày ra ngay khi ban quản lý vừa đi."
Gần đây trời nóng, mọi người không thích ra ngoài, càng không thích đi xa, ai cũng muốn mua đồ gần quán nhỏ cho tiện, có cầu thì có cung, người mua quán nhỏ nhiều, người bày quán cũng nhiều lên, không quản được.
Nghe Vu Nhược Hoa than thở, Khương Nặc thấy đây là thời cơ nói chuyện chuyển nhà.
"Mẹ, chúng ta thuê chỗ ở tốt hơn đi, chuyển ra ngoài ở tạm."
Vu Nhược Hoa ngạc nhiên: "Đang yên đang lành sao lại muốn đổi?"
Dù ban quản lý lười biếng, khu nhà nhếch nhác bẩn thỉu, người ra vào không ai quản, bà vẫn thấy "đang yên đang lành".
Khương Nặc không phải không hiểu, nếu không có chuyện trọng sinh này, mình và mẹ cũng vậy thôi.
Người ta vẫn bảo ổ rơm nhà ta hơn nhà vàng nhà bạc, phần lớn mọi người trên đời này chẳng phải là chấp nhận sống qua ngày sao?
Nhưng biết chuyện tương lai, Khương Nặc hiểu nhất định phải đổi.
Căn nhà họ đang ở không thể chống chọi được các tai họa sắp tới.
Nhưng để thuyết phục Vu Nhược Hoa, không thể nói chuyện mạt thế, chỉ có thể khuyên nhủ.
"Mẹ thấy cảnh báo cực nóng rồi chứ? Con cũng xem nhiều dự báo thời tiết và phân tích của chuyên gia, kiểu thời tiết này ít nhất còn kéo dài một thời gian, mà còn liên tục tăng nữa. Mạch điện ở đây mình cũ rồi không ai bảo trì, trước đây vẫn hay cúp điện, hồi trước còn đỡ, giờ nóng thế này sao mà chịu được?"
"Nhưng mình không ở nhà thì ở đâu...?"
"Gần đây con buôn trái cây, kiếm được chút tiền, mình có thể thuê một căn ở khu cao cấp hơn, trả tiền thuê mấy tháng, đợi hết nóng là được." Khương Nặc nói lý lẽ: "Khu cao cấp mạch điện tốt, lại có điện dự phòng, mua đồ cũng tiện hơn, mẹ thấy sao?"
Vu Nhược Hoa sống hơn nửa đời người, đột nhiên bảo bà bỏ nhà bỏ cửa đi thuê phòng tận hưởng, bà thấy không cần thiết.
"Thôi bỏ đi, có phải là không ở được đâu, thuê làm gì tốn tiền?"
"Chuyện tiền mẹ đừng lo, mấy người làm cùng con giới thiệu cho con mối làm ăn được, kiếm được nhiều lắm, nhưng sẽ bận, nếu mà ở chỗ không tốt, con sợ làm nhiều lại ốm." Khương Nặc liên tục khuyên nhủ, "Người thì còn cố được, nhưng Cáp Muội thì không, nó không có tuyến mồ hôi, nóng quá nó chết ngạt đấy."
Nghe nhắc tên mình, Husky vẻ mặt ngốc nghếch chen vào giữa Vu Nhược Hoa và Khương Nặc, lè lưỡi thở.
"Cái này..." Vu Nhược Hoa nhíu mày.
Nghe Khương Nặc nói làm ăn bận rộn, Vu Nhược Hoa đã dao động gần hết, tiền quan trọng đến đâu cũng không bằng sức khỏe của con gái, trời nóng thế này, con gái đi kiếm tiền đã đủ mệt rồi, lỡ lại cúp điện thì điều hòa cũng không được bật, bà xót lắm chứ.
Hơn nữa bà nuôi chó bao năm, đương nhiên biết thói quen của chó nhà.
Husky là giống chó ở vùng băng giá, hai lớp lông có thể chống lại nhiệt độ âm mấy chục độ, nhưng cực nóng thì đúng là quá sức, năm ngoái hè bình thường còn phải bật điều hòa suốt, nóng thế này mà lại cắt điện thì đúng là nguy hiểm.
Vu Nhược Hoa nghĩ thông suốt, bắt đầu dặn Khương Nặc: "Thôi được, mình thuê, nhưng thuê nhà cũng phiền lắm, không dễ tìm được chỗ ưng ý đâu, con phải cẩn thận, mấy tay môi giới toàn lừa người thôi."
"Vâng vâng." Khương Nặc ngoan ngoãn đáp.
Tìm nhà đúng là không dễ tìm được chỗ ưng ý.
Nhưng thời buổi này, có tiền là được hết.
Khương Nặc đầu tiên liên lạc môi giới, đồng thời tự mình tìm nhà trên mạng, ưu tiên hàng đầu là an toàn, dù mạt thế đến sẽ khiến trật tự xã hội tan vỡ, nhưng giai đoạn đầu một khu nhà có bảo vệ nghiêm ngặt sạch sẽ vẫn tốt hơn.
Tiếp theo là tầng cao nhất, vì sau cực nóng sẽ đến mưa lớn kéo dài, mưa to kinh khủng kéo dài mười tháng mới dần rút, mỗi lần tạnh mưa, mọi người lại thấy ánh bình minh, được một thời gian ngắn lại mưa to tiếp.
Vậy nên, khu nhà phải chọn ở vị trí cao ráo, lại còn phải là khu cao cấp, tầng cao nhất càng tốt.
Tốt nhất xung quanh không nên quá phức tạp, kiểu một tầng bảy tám hộ thì tuyệt đối không được, tốt nhất là một tầng hai hộ, hoặc một thang một hộ, tiện cho cô cải tạo nhà, tăng độ an toàn.
Khương Nặc vẫn đang tìm trên mạng thì môi giới đã gửi hơn chục đường link theo yêu cầu của cô.
Khương Nặc mở từng cái xem, cuối cùng mắt dừng lại ở tầng 36 của một khu nhà cao cấp.
Khu nhà này là khu mới giao nhà năm kia, chủ yếu hướng tới cuộc sống đầy đủ, môi trường tốt, xanh mát, xem giới thiệu thì ra vào kiểm soát nghiêm ngặt, người ngoài phải đăng ký.
Căn này có thang máy riêng, một thang một hộ, tính riêng tư rất cao.
Nhà khá rộng, ba phòng hai sảnh, trang trí đẹp, quan trọng là có cả sân thượng.
Sân thượng tầng cao nhất rộng rãi sạch sẽ, có một phòng kính, giới thiệu ghi là có thể tắm nắng uống trà.
Khương Nặc cười, uống trà thì thôi, phòng kính này ngược lại rất hợp để trồng trọt, giờ không gian không trồng được, có chỗ này cũng không tệ, coi như phương án dự phòng.
Khương Nặc định gửi căn này cho môi giới xác nhận thì lại thấy một link căn hộ gần như y hệt bên dưới.
Nhìn kỹ mới biết là căn hộ khác cùng tòa nhà, tầng 35, ngay dưới tầng 36.
Khác với tầng 36 là không có sân thượng, nhưng có nội thất cơ bản, chỉ cần xách vali vào ở, bếp đủ đồ, máy hút mùi, tủ lạnh, lò nướng đều có, thậm chí có cả máy rửa bát.
Căn này cũng hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô, nhược điểm duy nhất là tầng cao quá.
Nhưng lúc này, khó tìm được căn nào thích hợp hơn.
Khương Nặc khẽ động lòng, gửi cả hai link cho môi giới.
"Hai tầng này tôi thuê cả."
"Tuyệt vời, không vấn đề gì ạ!" Nhìn tốc độ gõ chữ nhanh của môi giới là biết cô ta đang vui thế nào, "Anh chị xem khi nào rảnh đi xem nhà, không vấn đề gì thì em liên hệ chủ nhà ký hợp đồng ạ."
"Cô nói giúp tôi là tôi chỉ thuê ba tháng. Nếu được tôi trả cô gấp đôi tiền hoa hồng."
"Dạ vâng ạ! Em cố gắng!"