Mạt Thế Thiên Ta, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hóa

Chương 11: Cùng cô chơi tới cùng

Chương 11: Cùng cô chơi tới cùng
Từ tầng 20 đi bộ xuống, Khương Nặc nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Bên ngoài trời mát hơn ban ngày một chút, nhưng không đáng kể, cô vội vã tạt vào ven đường mua mấy chai nước khoáng.
Uống cạn một chai để bù nước, Khương Nặc đi ngang qua tiệm cà phê ban nãy. Vốn thích uống cà phê đá, cô liền gọi năm mươi cốc mang đi, một ly chậm rãi nhấm nháp trên đường, số còn lại cùng với nước khoáng cất vào không gian.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhắn một tin WeChat cho Uông Tiệm Ly: "Không rảnh, đừng tìm."
Uông Tiệm Ly tức điên người, lập tức gọi ngay cho cô một cuộc điện thoại. Khương Nặc liếc cũng không thèm, trực tiếp tắt máy.
Vừa ngắt cuộc gọi, Uông Tiệm Ly lại gọi tới.
Xem ra bọn họ đinh ninh cô đã mắc bẫy, đang chờ tóm gọn, ai ngờ chờ mãi chỉ nhận được một câu trả lời: "Không rảnh".
Khương Nặc mặc kệ, chặn luôn WeChat của hắn.
...
Bên trong văn phòng của Dương Thành Quân.
Cả công ty cắt điện hoàn toàn, tối đen như mực, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào, chỉ le lói vài tia đèn đường hắt vào từ bên ngoài.
Không có điều hòa, không gian bí bách khó chịu, mấy người ngồi trong phòng nóng đến vã mồ hôi.
Uông Tiệm Ly cùng mấy gã bảo an ngồi lẩn trốn trong văn phòng, chờ đợi đến phát cáu.
Uông Tiệm Ly đã cam đoan với Dương Thành Quân, đêm nay chỉ cần Khương Nặc mò đến, bật máy tính, đăng nhập kho dữ liệu, hắn sẽ dẫn đám bảo an xông ra bắt quả tang.
Tội danh đánh cắp bí mật thương mại có thể nặng nhẹ khác nhau, nhưng chỉ cần Dương Thành Quân chịu ra tay, tống cô vào tù ăn vài năm cơm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn muốn xem xem, đến khi cô vào trại tạm giam, còn vênh váo cái bộ mặt tự cho là thanh cao đó được không.
Hắn không tin là không trị được cô.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng ma nào, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Uông Tiệm Ly bị muỗi đốt cho mười mấy nốt, bỗng nhận được tin WeChat của Khương Nặc gửi tới. Hắn hớn hở mở ra, hóa ra chỉ là mấy chữ: "Không rảnh, đừng tìm."
Như bị tạt một gáo nước lạnh, Uông Tiệm Ly có chút hoang mang.
Hắn không hiểu Khương Nặc bị làm sao, chuyện hắn và Dương Nịnh có ảnh hưởng đến cô lớn vậy sao? Trước sau khác nhau một trời một vực!
Rõ ràng cách đây không lâu, cô còn dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, hắn nói gì cô tin nấy.
Rốt cuộc là vì sao, vì yêu sinh hận? Vì yêu mà biến thái?
Uông Tiệm Ly vội vàng nhắn tin trả lời Khương Nặc, nhưng tin nhắn vừa gửi đi được mấy giây thì báo lỗi, hóa ra hắn đã bị con tiện nhân kia chặn rồi?
Không thể nào! Hắn thử gọi điện thoại xem sao.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau... Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau..."
Trong văn phòng tĩnh mịch, giọng nói máy móc khô khan lặp đi lặp lại bên tai.
Uông Tiệm Ly tức muốn nổ tung.
Con tiện nhân kia, đến số điện thoại của hắn cũng chặn?
Cô đang toan tính cái gì? Bỏ việc, bỏ lương? Lừa được một khoản tiền của bọn hắn, cô tưởng thế là đủ sống cả đời sao?
Uông Tiệm Ly thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đó không lâu, Khương Nặc còn rất nghe lời hắn, bị hắn dỗ cho xoay như chong chóng, chẳng phải một bản thiết kế vớ vẩn, cũng không phải tác phẩm gì xuất sắc, đáng để cô phát điên đến thế sao?
Uông Tiệm Ly giận đến mất kiểm soát, hung hăng đá một chân vào bàn.
Chỉ cần tiện nhân này không từ chức, hắn sẽ chơi tới cùng với cô!
...
Khương Nặc đi một đoạn, tìm đến một tiệm sửa chữa điện thoại di động.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng nhiều cửa hàng vẫn còn mở cửa. Chỉ là khắp nơi đều hạn chế điện, trừ khu dân cư ra, chỗ nào cũng nóng hầm hập.
Khương Nặc bỏ ra sáu trăm tệ mua một chiếc điện thoại cũ trong tiệm, lắp sim vào. Cô đứng ở ven đường, tiện tay mua thêm ít trái cây, vừa ăn vừa dùng chiếc điện thoại này gọi cho người phụ trách của Thành Tín.
Về người phụ trách của Thành Tín này, cô vừa dùng số điện thoại tìm kiếm trên WeChat, xem qua hai vòng bạn bè, xác định đó là Lý Đa Quảng, tổng giám đốc kỹ thuật của Thành Tín.
Hồi hợp tác dự án, cô từng gặp vị Lý tổng này một lần, nên tất nhiên còn nhớ mặt.
"Alo, có phải Lý tổng đấy không?"
"Tôi đây." Bên kia ngập ngừng một chút, "Có việc gì?"
Khương Nặc lười khách sáo, đi thẳng vào vấn đề một cách thô bạo: "Tôi biết gần đây Thành Tín các ông đang triển khai mấy dự án app mới, cạnh tranh khá gắt với Dương Thành Quân của Dương Duệ Internet. Chỗ tôi vừa hay có vài thứ có thể khiến ông hứng thú đấy, kết bạn làm quen nhé?"
"Cô là ai?" Đối phương cảnh giác.
Khương Nặc cúp máy ngay tắp lự.
Gặp loại tình huống này, càng muốn đối phương cắn câu, càng không được vội. Cô đâu phải nhân viên sales, đâu cần phải ra vẻ "ông muốn thì tùy".
Quả nhiên, Lý Đa Quảng nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn. Khương Nặc gửi cho hắn mấy số liệu, kèm theo giá cả.
"Toàn bộ cơ sở dữ liệu, khảo sát người dùng, số liệu điểm yếu, thiết kế sản phẩm, phân tích đối thủ, quy trình hoạt động, phân tích người dùng của bốn dự án này, bán trọn gói cho các ông, giá mười triệu tệ."
"Có thể giao dịch trực tiếp, không mặc cả."
Thật ra, nếu toàn bộ những thứ này bị tuồn cho Thành Tín, thì công ty của Dương Thành Quân coi như đóng cửa một nửa. Mười triệu tệ chỉ là cái giá tượng trưng.
Nếu có đủ thời gian, thì có thể từ từ bán từng phần, lật đi lật lại mấy chữ này cũng kiếm được bộn tiền.
Nhưng cô không có thời gian.
Lý Đa Quảng im lặng một hồi lâu, rồi nhắn lại một câu: "Chờ chút."
Sau đó thì bặt vô âm tín.
Thành Tín và Dương Duệ là đối thủ cạnh tranh không đội trời chung, đấu đá nhau ngấm ngầm bao năm nay. Thị trường mạng luôn coi trọng số liệu, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền nhanh, chuyện cá lớn nuốt cá bé xảy ra như cơm bữa. Khương Nặc biết Thành Tín thèm khát những thông tin này đến mức nào, nên chẳng hề nao núng.
Bận rộn cả ngày trời, cũng đến lúc về ngủ rồi.
...
Ngày hôm sau, Khương Nặc dậy từ sớm, liếc nhìn điện thoại, Lý Đa Quảng vẫn chưa trả lời. Cô mặc kệ hắn, tập thể dục buổi sáng xong thì ra ngoài.
Tám giờ sáng, nhiệt độ đã lên đến 37 độ. Các quán ăn sáng ven đường đều đóng cửa, chỉ còn một tiệm bánh bao còn mở. Khương Nặc tiện tay mua ba mươi cái bánh bao, mười cốc sữa đậu nành, mười cái bánh quẩy, rồi đi lòng vòng, mua thêm hai mươi quả trứng luộc.
Dù sao mua gì cũng mua nhiều một chút.
Cô hẹn gặp môi giới để đi xem nhà.
Đầu tiên là lên tầng cao nhất - tầng 36. Có thể nói hình ảnh hoàn toàn khớp với thực tế, thậm chí Khương Nặc còn cảm thấy không gian bên ngoài còn rộng hơn trên mạng.
Một tầng chỉ có một căn hộ. Những tòa nhà kiểu này có diện tích lớn, người ở đều thuộc hàng giàu sang. Sau khi bước ra khỏi thang máy là một không gian rộng lớn, còn to hơn cả phòng khách nhà Khương Nặc, có thể kê tủ giày, giá treo áo mưa, tủ đựng đồ... Có một hàng rào đơn giản và cửa chống trộm thông ra cầu thang thoát hiểm, tầng 35 cũng có thiết kế tương tự.
Chưa kể đến phần sảnh chung, diện tích mỗi căn hộ cũng lên đến 162 mét vuông, đáp ứng đầy đủ nhu cầu sinh hoạt.
Cả hai căn đều có nội thất, phòng bếp được trang bị đầy đủ.
Phòng tắm có máy nước nóng, bồn tắm lớn, vòi sen. Phòng ăn có bàn ghế dài, phòng khách có sofa.
Khương Nặc còn cẩn thận lên sân thượng tầng thượng, giống hệt như trên ảnh, không có rác rưởi hay đồ đạc vứt bừa bãi, trông rất thoáng đãng và sạch sẽ. Không gian phòng kính cũng rất rộng.
Không có gì để chê, Khương Nặc quyết định thuê cả hai căn, ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Sở dĩ muốn thuê cả hai tầng, là vì hai tầng này đều trống. Vào mạt thế, những căn hộ không người ở thường bị phá cửa cướp bóc, thậm chí còn có những kẻ lạ mặt trà trộn vào, vứt rác bừa bãi và phóng uế.
Nếu chỉ thuê tầng 35, thì đến khi mạt thế ập đến, chắc chắn sẽ có người muốn xông vào tầng 36. Còn nếu chỉ thuê tầng 36, thì cũng sẽ có người muốn xông vào tầng 35. Dù sao tiền thuê cũng không đáng bao nhiêu, dứt khoát thuê cả hai tầng, hơn nữa như vậy còn có thể tạo thêm một lớp chắn, tăng cường độ an toàn.
Cô trả thêm cho môi giới gấp đôi phí, quẹt thẻ hết bốn mươi tám nghìn tệ. Dù đã cố gắng tiết kiệm, tiền vẫn cứ như nước chảy.
Sau khi ký hợp đồng, Khương Nặc có thể chuyển nhà bất cứ lúc nào, nhưng cô không vội.
Trong tàu điện ngầm, điều hòa đều tắt, số lượng hành khách thưa thớt hơn hẳn trước kia. Khương Nặc tùy tiện tìm một chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào bản đồ ga tàu trong xe, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ "Chợ vật liệu xây dựng".
Mấy trạm sau, Khương Nặc xuống xe.
Ở đây bán đủ loại vật liệu xây dựng, nội thất, đồ trang trí, đèn đóm, cửa sổ... Thứ cô cần tìm là cửa hàng bán cửa chống trộm và cửa lưới.
Vào thời mạt thế, thứ đáng sợ hơn cả thiên tai chính là lòng người. Ở kiếp trước, Khương Nặc và mẹ đã khóa cửa cẩn thận, nhưng vẫn vô dụng, nửa đêm có kẻ cạy cửa, thậm chí có kẻ gan lớn còn đạp cửa xông vào.
Thời gian đầu, hai mẹ con còn nhờ có Vu Nhược Hoa dũng cảm cầm dao thái rau hù dọa được bọn chúng, về sau Uông Tiệm Ly dẫn người đến, nhà Khương Nặc cơ bản thành nơi ra vào tự do.
Vậy nên lần này, cô không chỉ muốn lắp cửa chống trộm chắc chắn cho cửa thang máy, cửa chính, cửa phòng, mà còn phải lắp một cái ở hành lang thoát hiểm nữa.
Ba lớp bảo vệ kiên cố, mới có thể đảm bảo an toàn cho mẹ cô.
Từ ga tàu điện ngầm đi ra, Khương Nặc nhẫn nại dưới cái nóng như thiêu đốt, mở ô che nắng, hướng về phía khu chợ bên kia đường.
Buổi chiều mặt trời gay gắt, nhiệt độ đã lên đến 46 độ, nhiệt độ mặt đường còn vượt quá 50 độ. Vốn dĩ khu chợ trang trí nội thất này không quá nhộn nhịp, giờ lại càng thêm vắng vẻ.
Khương Nặc đi ngang qua, thấy mấy ông chủ cửa hàng hai bên đường đều mệt mỏi rã rời, chỉ thỉnh thoảng có xe tải chở vật liệu xây dựng chạy vụt qua bên cạnh cô.
Cô bước đi rất nhanh. Mấy ngày nay, nếu không phải chạy đôn chạy đáo mua sắm, thì cô luyện tập điều khiển không gian. Cô cũng rèn luyện thể lực, tranh thủ đi thang bộ thay vì thang máy, so với lúc vừa trọng sinh thì đã nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc cô đã tìm được một cửa hàng bán cửa chống trộm.
Ông chủ đang ngồi chơi điện thoại, thấy cô thì vội vàng chạy ra chào đón: "Cô em, lắp cửa chống trộm à?"
Khương Nặc gật đầu.
Ông chủ lập tức bắt đầu rao hàng: "Ở đây chúng tôi có hàng sẵn và hàng đặt làm theo yêu cầu, kiểu dáng các loại, cô đợi tôi lấy quyển catalogue cho xem."
Nói xong ông ta quay người đi vào cửa hàng, lát sau đã mang ra một quyển catalogue, trên đó in đủ loại cửa chống trộm khác nhau, kèm theo giới thiệu vắn tắt.
Khương Nặc nhanh chóng mở ra, hỏi: "Toàn là khóa điện tử à?"
Ông chủ đáp: "Giờ khóa điện tử an toàn mà, mật mã với vân tay bảo đảm gấp đôi."
"Tôi không cần loại hàng thường này, tôi muốn loại tấm thép dày hơn, khóa cơ, cửa sổ cũng phải hai lớp kính chống đạn."
Thời mạt thế không có điện, khóa điện tử coi như đồ bỏ đi, cho dù có pin cũng không đáng tin.
"Chỗ các ông có làm được không?"
Ông chủ lộ vẻ khó xử, vừa nói vừa lùi về sau gọi điện thoại. Cô không hiểu tiếng địa phương ông ta nói, nhưng nhìn sắc mặt ông ta thì đoán chừng là có hy vọng.
"Cái loại cửa như cô muốn thì có thể đặt làm, nhưng cần thời gian."
"Bao lâu?"
"Hôm nay đặt hàng thì khoảng mười ngày sau có thể bắt đầu lắp đặt, còn tùy thuộc vào việc cô lắp mấy cái nữa."
"Sửa sang lại toàn bộ hai căn hộ," Khương Nặc nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp, "Cửa sổ cũng phải kết cấu bằng thép, hai lớp kính chống đạn, ông ước tính xem hết bao nhiêu tiền?"
"Cái này giờ khó nói lắm, phải đo đạc kích thước cụ thể mới tính được," ông chủ nói, "Tôi cũng không biết khi nào cô rảnh."
"Tôi rảnh ngay bây giờ, chờ tôi tìm thêm người làm cách âm nữa là đi cùng được."
Ông chủ mặt mày hớn hở, "Vậy thì đúng dịp quá, tôi có một người bạn chuyên làm vật liệu cách âm, hay là tôi gọi cậu ấy đến nói chuyện với cô luôn nhé?"
Mấy người làm nghề này hay giới thiệu khách cho nhau là chuyện thường, Khương Nặc gật đầu, "Được thôi."
Vừa tiết kiệm thời gian, vừa không cần phải phơi mình ngoài nắng, dù ông ta không chủ động nói thì cô cũng định hỏi ông ta giới thiệu người...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất