Chương 43: Báo tin
Khương Nặc hai ngày nay ngoài việc trồng rau thì chính là huấn luyện. Cô ngẫu nhiên cũng muốn huấn luyện một chút Cáp Muội, ảo tưởng rằng không gian nước suối kia không phải là cho ăn không công. Biết đâu nó tiến hóa rất lợi hại thì cô còn có thể dựa vào Cáp Muội mà bay nhảy khắp nơi hay không?
Nhưng kế hoạch này đã dừng lại ngay từ bước đầu tiên.
Hơn nữa, cô nghiêm trọng hoài nghi Cáp Muội đang giả ngu. Nếu không thì vì sao cứ hễ nhắc tới ăn là nó liền cái gì cũng nghe hiểu, ngậm cái bát chạy nhanh thoăn thoắt, còn giở trò làm nũng lăn lộn nữa chứ.
Nhưng khi bảo nó làm chút huấn luyện thì nó lại đột nhiên tỏ vẻ mặt mờ mịt, lời nói cũng nghe không rõ, khai thông cũng vô hiệu, chỉ biết nghẹo đầu ý đồ lừa dối cho qua.
Đây là lựa chọn Husky à? Đúng không?
Nhìn Cáp Muội với tư thế "cát ưu bại liệt" tựa vào trên thang lầu, Khương Nặc lắc đầu, chỉ có thể tạm thời buông xuống đại kế huấn luyện cẩu này.
Thôi vậy, cứ để nó "bại liệt" đi.
Khương Nặc tắm rửa xong. Lúc này đã hơn hai giờ đêm, mụ mụ đã sớm ngủ, nhưng cô vẫn còn rất tỉnh táo, liền lấy từ trong không gian ra một phần tôm hùm chua cay, một bình Coca ướp lạnh, chuẩn bị cho một bữa ăn khuya.
Nhưng theo lệ thường, mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều sẽ lên tầng 35 nhìn xem bức màn đã kéo kín hay chưa, ngoài cửa có động tĩnh gì không, vân vân.
Thật đúng dịp, vừa đi đến cửa ra vào, cô liền nghe thấy từ cửa sắt cầu thang truyền đến một trận thanh âm rất nhỏ.
Như là có thứ gì đang cào cấu trên cửa lưới sắt.
Khương Nặc nhướn mày, nghĩ bụng chẳng lẽ có người đang nạy cửa?
Cô rảo bước đi tới, dùng đèn pin rọi vào bóng người bên ngoài cửa lưới sắt: "Ai?"
"Suỵt... nhỏ tiếng thôi... Khẽ thôi... Khương tiểu thư, là tôi."
Khương Nặc không nhận ra giọng này, nhưng khi đèn pin chiếu tới, cô nhanh chóng nhận ra đối phương là Ngô Đại Hà.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Một thanh chủy thủ lặng lẽ xuất hiện trong tay Khương Nặc, đồng thời cô cảnh giác lùi về sau một bước.
"Tôi đang gõ cửa." Ngô Đại Hà thấp giọng nói, "Tôi sợ bị người phát hiện, không dám gõ cửa lớn tiếng, chỉ có thể tạo ra chút động tĩnh nhỏ thôi, coi như cô nghe thấy... Tôi trốn ở đây gần một giờ rồi."
Khương Nặc "ồ" một tiếng, "Tìm tôi có việc gì?"
"Sáng ngày kia, vào lúc chín giờ, Vương Cường sẽ dẫn người đến xông vào nhà cô. Hắn bảo tôi phải cưỡng ép phá hai cánh cửa nhà cô, lục soát hết đồ đạc, vật tư. Cô mau chóng nghĩ cách đi."
Khương Nặc không hề kinh ngạc, cô đã sớm biết sẽ có ngày này.
Nhưng...
"Ngươi có thể phá được mấy cái cửa đó?" Cô nhíu mày hỏi.
Ngô Đại Hà khẽ thở dài, "Nói thật, nếu nhất quyết mở ra thì tôi có cách. Ở nhà tôi có một cái máy cắt lửa loại nhỏ, lại có cả súng phun nữa, nhiên liệu đủ để mở hai cánh cửa."
"Ngươi nghĩ nhà ta chỉ có hai cánh cửa ở cầu thang thôi à? Cửa nhà ta không tính sao?"
"Đập tường, phá cửa, gây rối... Bọn họ đã nhắm vào cô thì chắc chắn sẽ dùng mọi biện pháp. Vương Cường dùng con gái tôi để uy hiếp, tôi cũng không còn cách nào khác."
Khương Nặc cắt ngang lời hắn: "Vậy ngươi nói cho ta biết những điều này, là vì cái gì?"
"Tôi không muốn làm việc cho hổ. Vương Cường cứ hoành hành ngang ngược trong cái tòa nhà này, cướp hết nhà này đến nhà khác... Bây giờ chúng ta gần như đã bị cô lập với thế giới bên ngoài. Một khi những kẻ như Vương Cường trở thành người thống trị trong tòa nhà này thì đó sẽ là ác mộng cho tất cả mọi người." Ngô Đại Hà nói: "Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến lương tâm thì tôi cũng không thể làm được chuyện này."
Khương Nặc khẽ gật đầu, "Ừm, không sai."
Ngô Đại Hà bối rối một chút, "Cái gì không sai?"
"Ta chấp nhận sự lương thiện sau khi đã suy nghĩ lý trí, còn ghét những kẻ thánh mẫu ngốc nghếch. Ngươi hiểu ý ta chứ?" Khương Nặc khẽ nhướng mày. Trong bóng đêm, đôi mắt cô lại càng thêm sáng ngời.
Ngô Đại Hà bị những lời này làm cho chấn động. Sau một lúc lâu, hắn mới hiểu được cô muốn nói gì.
Hắn đã ba bốn mươi tuổi, là một người đàn ông trưởng thành, vậy mà lại cảm thấy không thể nhìn thấu một cô bé. Hắn còn tưởng rằng một cô bé khi nghe được tin tức này sẽ rất sợ hãi, nhưng Khương tiểu thư dường như quá bình tĩnh.
Ngô Đại Hà ho một tiếng, gãi đầu.
"Tôi đề nghị cô nên cất giấu đồ đạc thật kỹ trước đã. Nếu bọn họ không tìm được gì thì sẽ không làm gì được. Nhà cô ở tầng cao nhất, nên có thể giấu đồ trong ống thoát nước, chỉ cần lên mái nhà là được. Hoặc là tìm dây thừng thả từ mái nhà xuống phía ngoài tường, bọn họ cũng không dễ gì mà biết được."
Ngô Đại Hà vừa nói vừa bổ sung thêm: "Nhưng nếu cô muốn đối đầu với Vương Cường, kéo dài thời gian, tôi sẽ nói với Vương Cường rằng nhiên liệu của tôi chỉ đủ để mở một cửa."
Nhờ ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay, Khương Nặc quan sát Ngô Đại Hà một cách tỉ mỉ. Thấy vẻ mặt hắn không giống như đang nói dối, cô liền hỏi: "Vì sao Vương Cường đột nhiên lại nhắm vào ta? Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì trong tòa nhà, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe xem."
Ngô Đại Hà kể hết những gì mình biết cho Khương Nặc nghe.
"Mấy ngày nay mọi người trong tòa nhà vẫn luôn đồn đoán rằng tầng 6 có rất nhiều đồ ăn. Hôm nay Vương Cường cuối cùng cũng dẫn người đi cướp tầng 6. Ba người đàn ông ở tầng 6 đều bị đánh. Bạn trai của Đàm tiểu thư đột nhiên bày tỏ với Vương Cường rằng anh ta muốn làm một giao dịch, anh ta muốn gia nhập ủy ban tòa nhà, đồng thời nói cho Vương Cường một bí mật, đó là tầng 35 của các cô có rất nhiều vật tư."
Khương Nặc cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là Uông Tiệm Ly đã làm ra chuyện này.
"Được rồi, ta biết rồi. Hôm bọn họ đến, ngươi không cần đứng quá gần phía trước."
"Cô... Cô định làm gì?" Ngô Đại Hà đột nhiên có chút khẩn trương, "Vậy... vậy đến lúc đó tôi phải làm sao?"
"Cái này ngươi không cần phải để ý." Khương Nặc từ tốn nói.
Ngô Đại Hà khẽ gật đầu, thấy Khương Nặc trấn định như vậy, chắc hẳn cô đã có quyết định của mình, liền không nói thêm gì nữa.
Đang định lặng lẽ rời đi, Khương Nặc chợt gọi giật hắn lại.
"Ngươi chờ một chút."
Khương Nặc nói rồi rời đi một lát. Khi cô trở lại, trong tay xách theo một cái túi nilon nhỏ, bên trong đựng 4 quả trứng gà.
Qua khe cửa lưới sắt, cô đưa túi trứng gà ra.
Xung quanh tối đen, đèn pin cũng đã tắt. Ngô Đại Hà ban đầu không nhìn rõ đó là cái gì. Nhận lấy rồi mới phát hiện là trứng gà. Sờ soạng đếm số lượng, tim hắn bỗng đập nhanh hơn.
Lần trước vớt được đồ ăn ở siêu thị, tuy rằng đã bị Vương Cường lấy đi một ít, nhưng hắn cũng đã tìm cách giấu giếm được một ít, cố gắng không để con mình bị đói.
Nhưng chỉ là miễn cưỡng no bụng thôi, trứng gà giàu protein tươi mới như vậy quan trọng biết bao đối với một đứa trẻ 9 tuổi. Ngô Đại Hà nhất thời tiến thoái lưỡng nan, rất muốn nhận lấy, nhưng lại không biết có nên hay không.
"Tôi... Tôi báo tin cho cô, không phải vì muốn ăn đâu." Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói.
"Nhận lấy đi, coi như tiền trả cho việc báo tin." Khương Nặc nói, "Sau này trong tòa nhà có động tĩnh gì, ngươi cứ đến báo cho ta biết, nhưng không cần phải ngồi xổm ở đây cào cửa nữa. Ngươi viết tin tức ra giấy, nhét vào khe cửa nhà ta, ta sẽ ra xem. Nếu ta thấy tin tức ngươi cung cấp hữu ích, sẽ cho ngươi một chút thù lao."
Khương Nặc vừa hay cần tai mắt, Ngô Đại Hà lại tự đưa đến, cũng có thể thử một lần.
"Nếu ngươi thấy trên cửa nhà ta dán một mảnh giấy nhỏ màu hồng, thì vào lúc hai giờ sáng đêm đó hãy đến đây lấy thù lao, hiểu không?"
Đã nói đến nước này, Ngô Đại Hà cũng không do dự nữa, cất vội trứng gà vào túi áo.
"Vậy cô tự mình cẩn thận."
Khương Nặc đóng cửa lại. Trong lòng cô suy tính một phen, chuẩn bị mấy thứ vũ khí rồi thử qua tay.
Sau đó cô đi ngủ.