Chương 49: Lại kéo thêm một đợt cừu hận!
Trên đường, Hàn Oánh phát hiện mực nước hình như dạo gần đây đã cao hơn không ít, nước ngập đến tận đùi rồi!
Tuy rằng mưa to vẫn không ngừng trút xuống, gột rửa thành phố, nhưng người trên đường cũng không hề ít.
Ai nấy đều bì bõm lội nước, dùng đủ loại công cụ chở từng đống đồ về nhà.
Ma thảm phát huy tác dụng vô cùng tốt.
Đồ đạc trên ma thảm của cô ít nhất cũng phải đến mấy trăm cân, thế nhưng kéo đi vẫn rất nhẹ nhàng.
Chỉ là không dễ điều khiển hướng đi, dù sao ma thảm cũng khá rộng.
Nhưng ngay lần đầu tiên ma thảm suýt chút nữa đi chệch hướng, Hàn Oánh đã cảm giác được có người phía sau dùng chân đẩy nhẹ, giúp ma thảm đi đúng đường.
Hàn Oánh quay đầu lại thì thấy Lục Viễn đang đi ngay phía sau cô.
Trên đường trở về, ma thảm của Hàn Oánh thường xuyên bị lệch hướng.
Nhưng mỗi lần như vậy, đều có người phía sau giúp cô chỉnh lại.
Khi thì là Lục Viễn, khi thì là Lôi Minh Hổ, nhờ vậy mà cô đỡ tốn công sức hơn rất nhiều.
Lúc đi mất nửa giờ.
Lúc về, vì mực nước cao hơn, hơn nữa mọi người đều phải kéo đồ, lại phải cẩn thận dò đường, nên tốc độ càng chậm hơn.
Đến khi về tới khu chung cư thì đã xế chiều, coi như cả bọn lỡ mất bữa trưa.
Nhưng không sao, có vật tư rồi, về nhà từ từ ăn cũng được.
Hơn hai mươi người, ai cũng mua rất nhiều đồ, dù có hai cái thang máy, nhưng để chuyển hết lên cũng phải mất nhiều lượt.
Hàn Oánh và mọi người không tranh giành nhau, mà nghĩ tới chuyện cô phải nhắc Ngô Đình Phương mua nước.
"Ngô tỷ, em định ra cửa hàng tiện lợi mua chút nước khoáng, tỷ giúp em trông đồ nhé?"
Ma thảm không thể kéo thẳng vào thang máy, nên Hàn Oánh phải dỡ hết đồ xuống đất.
"Bây giờ á? Mưa to thế này, lại vừa mệt nhọc như vậy, em không nghỉ ngơi chút à?"
Tuy rằng phần lớn đồ đạc của nhà Ngô Đình Phương đều do chồng cô kéo, nhưng đến lúc này, Ngô Đình Phương cũng đã thấy mệt rã rời.
Cô nghĩ Hàn Oánh, một cô bé như vậy, chắc chắn còn mệt hơn.
"Không được, em vừa thấy mực nước hình như cao hơn lúc mình đi, trời vẫn mưa thế này, em sợ chất lượng nước sẽ kém đi. Với cả, em cũng quen uống nước suối rồi, mà xem ra còn lâu mới đến lượt mình, em tranh thủ đi mua mấy thùng nước với đồ uống luôn."
Hàn Oánh vừa cởi ba lô, định mặc lại áo mưa thì Lôi Minh Hổ bên cạnh đã lên tiếng:
"Hay là Tiểu Hàn cho anh mượn cái ma thảm này đi, nó chở được nhiều đồ lắm. Mọi người đỡ phải chạy đi chạy lại, dù sao cũng gần, một mình anh đi mua là được. Nhà anh cũng muốn mua thêm chút nữa." Quay sang Lục Viễn, anh hỏi: "Tiểu Lục, cậu có muốn gì không?"
"Vậy giúp tôi mang hai thùng nhé, lát tôi gửi tiền cho."
Nghe Lôi Minh Hổ nói vậy, Lục Viễn liếc nhìn anh.
Tuy rằng hai người không tiếp xúc nhiều, nhưng Lục Viễn hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, hai người đàn ông phải có một người ở lại.
"Tiểu Hàn, em muốn bao nhiêu?"
Lôi Minh Hổ hỏi Hàn Oánh.
"Vậy em lấy một thùng nước khoáng, một thùng Cola, một két bia."
Hàn Oánh vốn định tự đi mua mỗi loại hai thùng.
Nhưng Lôi Minh Hổ đi thì cứ mua ít đi một chút, như vậy nhà cô có thể chất thêm được chút đồ mang về.
Nghe Hàn Oánh còn mua cả một két bia, Lục Viễn lại liếc nhìn cô.
"Sao, con gái thì không được uống rượu à?"
Bắt gặp ánh mắt của Lục Viễn, Hàn Oánh trợn mắt hỏi.
"Ngô tỷ, tỷ nghe em nói gì không?"
Lục Viễn bật cười nhìn Hàn Oánh, rồi quay sang hỏi Ngô Đình Phương.
"Tiểu Lục im đi, có sao đâu Tiểu Hàn, đúng không?"
Ngô Đình Phương cũng mỉm cười, tuy cô đã hơn ba mươi, nhưng tâm tính vẫn còn trẻ, thích xem đám trẻ tuổi cãi nhau ỏm tỏi.
Cho nên, dù con trai cô ở nhà thường hay quậy phá, Ngô Đình Phương không những không thấy phiền mà còn thấy rất náo nhiệt.
"Xí..."
Tôi tin bà đấy!
Cả ba người đều ném áo mưa xuống đất.
Tựa lưng vào tường, ăn đồ ăn mua được, vừa nhìn những người khác lui tới chuyển đồ vào thang máy.
Người bắt đầu chuyển đồ bằng thang máy đầu tiên là bác gái đeo cả đống đồ lên cổ.
Hàn Oánh còn ngạc nhiên là sao bác gái không tranh giành, thì thấy bác đang lấy từng túi đồ từ cái bể bơi bơm hơi của cặp vợ chồng kia ra.
Hàn Oánh thấy người phụ nữ kia không trách bác gái chuyển đồ của mình, mà vẫn lén lút nhìn cô bằng ánh mắt oán độc.
Thấy vậy, Hàn Oánh tức giận bật cười!
Cô đã để ý thấy ánh mắt oán độc của người phụ nữ kia từ lúc trên đường về, chỉ là không muốn chấp nhặt thôi.
Hàn Oánh trước giờ không chủ động gây chuyện!
Vừa rồi chẳng qua là đối phương xen vào chuyện của người khác, chọc cô trước, cô chỉ đáp lễ lại thôi, thế mà đã hận cô rồi?
Tốt thôi, vậy thì để mình kéo thêm một đợt cừu hận nữa, xem sau này chị còn dám xen vào chuyện người khác không!
"Bác ơi, bác mua nhiều đồ quá à, ồ, gạo thôi mà đã mười bao to rồi, nặng thế này!"
Hàn Oánh đảo mắt một vòng, rồi vẻ mặt ngây thơ đi đến bên cạnh bác gái, ngạc nhiên nhìn đống gạo chất đống trên mặt đất.
"Tiểu cô nương, còn không phải là nhờ có cháu, nếu không có cháu giúp bác thì làm sao bác mang hết đống đồ này về được. Thôi được rồi, nhất định phải đến nhà bác ăn cơm đấy, bác sẽ làm món móng giò sở trường cho cháu!"
Bác gái vừa nói vừa nhấc thùng mì tôm cuối cùng từ cái bể bơi bơm hơi xuống.
Bác gái này cũng thật là người thú vị, mời người ta ăn cơm mà không nói địa chỉ nhà mình.
"Này, tôi nói chị kia, chị làm sao thế hả? Rõ ràng là chúng tôi vất vả giúp chị chuyển đồ về, chị không cảm ơn chúng tôi mà lại đi cảm ơn một người không liên quan, chị có đầu óc không đấy?"
Người phụ nữ kia nghe bác gái cảm ơn Hàn Oánh thì không nhịn được nữa, chống nạnh, chỉ thẳng tay vào bác gái mà mắng.
"Mày dám bảo tao không có đầu óc hả? Mày là cái thá gì, tao để đồ ở chỗ mày là nể mặt mày rồi, có mỗi ít đồ mà cũng lèm bèm, mày tưởng mày là ai hả, cái đồ lăng loàn còn dám chửi người, tao nguyền, tao nguyền cho mày chết!"
Bác gái thấy người phụ nữ kia dám chống nạnh mắng mình thì lập tức nhảy dựng lên.
Vừa nhảy vừa làm điệu bộ phi vật thể văn hóa, nguyền rủa người phụ nữ kia.
Thấy bác gái dồn người phụ nữ kia vào góc tường, Hàn Oánh lặng lẽ lùi lại phía sau.
Ẩn mình tiếp tục tựa lưng vào tường, ăn bánh bao, chờ nước khoáng của cô.
Nhìn thấy thao tác này của Hàn Oánh, Lục Viễn kinh ngạc đến ngây người, thầm nghĩ đúng là không thể đắc tội phụ nữ, nhất là người phụ nữ trước mắt này.
"Nhìn gì đấy?"
Hàn Oánh cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, quay đầu trừng Lục Viễn, nhưng không hề có chút sát thương nào.
Lục Viễn giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, làm tư thế đầu hàng, tỏ ý tôi không dám trêu cô đâu.
Hàn Oánh lúc này mới hài lòng quay đầu lại.
Đợi chừng hơn nửa tiếng, những người khác đều đã chuyển hết đồ lên nhà thì mới đến lượt Hàn Oánh và mọi người. Lúc này, Lôi Minh Hổ cũng đã quay về...