Chương 52: Tầng 28 Thần Bí
Hàn Oánh tắm nước nóng xong, cả người khoan khoái hơn nhiều.
Mặc dù thời tiết bây giờ rất lạnh, vừa rồi cũng uống canh gừng rồi, nhưng cô vẫn không dám lười biếng, lại rót một chén thuốc trị cảm uống hết.
Chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa là phải ra ngoài, chút thời gian này không đủ để cô ngủ.
Vậy nên, Hàn Oánh dứt khoát không ngủ, bày một bàn đồ ăn và giờ phút này đang ăn ngấu nghiến.
Vừa ăn, Hàn Oánh vừa lướt điện thoại, xem Weibo. Hot search trên đó toàn là về trận mưa này.
Ở những nơi địa thế thấp, hệ thống thoát nước kém, mực nước đã dâng cao đến hai, ba mét, cả thành phố gần như tê liệt.
So ra, Bằng Thành vẫn còn khá, mực nước chưa đến một mét.
Xem xong Weibo, Hàn Oánh lại lướt video ngắn. Gần đây, video ngắn chủ yếu quay cảnh mực nước ở các thành phố và cảnh người dân ở nhà tích trữ vật tư.
Đương nhiên, cũng có một số video (không rõ mục đích là câu view hay gì) khoe của, phơi bày cảnh nhà họ tích trữ đồ ăn, đầy ắp mấy tủ lạnh lớn cùng một phòng gạo, mì, tạp hóa.
Hàn Oánh không muốn xem những video tự tìm đường chết này, bèn mở nhóm chat khu phố và nhóm nhỏ "9 căn hộ".
Mọi người đang than phiền về trận mưa.
Than phiền vì bị buộc phải nghỉ việc, than phiền không có thu nhập mà giá cả hàng hóa lại tăng không phanh, than phiền mua đồ giờ phải "phiêu dương quá hải".
Tắt nhóm khu phố, Hàn Oánh mở nhóm "9 căn hộ". Vừa vào nhóm, cô đã thấy mấy người hôm nay đi siêu thị mua đồ khoe chiến lợi phẩm.
Đồ đạc bày la liệt trên đất, đủ loại bột, gạo, tạp hóa, thịt tươi sống, đồ ăn vặt, đồ uống!
Phải nói là chụp lên trông rất hoành tráng!
Sau khi vài người liên tục khoe chiến lợi phẩm, Hàn Oánh thấy một thông tin mua đồ nổi bật.
Người này nói thời tiết thế này, nước ngập thế này, cô ta không dám ra ngoài, trong nhà lại hết đồ ăn, nên muốn mua đồ ăn với giá cao.
Giá cả có thể thương lượng, hoặc có thể dùng túi hàng hiệu để đổi.
Ngay sau đó, cô ta khoe luôn cả tủ túi hàng hiệu.
Hả, chừng mười mấy cái, Hàn Oánh nhận ra vài chiếc túi, mỗi chiếc trị giá hơn chục vạn.
Liếc qua ghi chú tên người đó trong nhóm: Lâm Tuyết, 2601!
Lâm Tuyết thì Hàn Oánh không biết, nhưng tầng 26 thì cô nhớ.
Hôm trước đi thang máy, cô gặp một đôi nam nữ mới đi mua đồ về, mang theo cả đống đồ ăn, xuống ở tầng 26.
Nhưng ở tầng 26 có hai hộ, người dùng túi hàng hiệu đổi đồ ăn chưa chắc là cô gái hôm đó?
Mà nếu đúng là cô gái đó, thì Hàn Oánh thật sự phải khen ngợi kỹ năng sinh tồn của cô ta, người như vậy rất thích hợp để sống sót trong mạt thế.
Kêu gào ầm ĩ, sớm cho người khác biết nhà mình hết đồ ăn, đến lúc đó đỡ bị người khác nhòm ngó.
Nghĩ vậy, Hàn Oánh cũng tiện tay nhắn một tin vào nhóm:
[Cùng cầu đồ ăn! Mưa to quá không dám ra ngoài, giá cao mua đồ ăn hoặc người đi mua hộ! Hai mắt đẫm lệ mông lung.gif]
Tin nhắn của Hàn Oánh vừa gửi đi đã nhanh chóng bị trôi mất, chẳng ai thèm ngó ngàng.
Cô vốn lo những người hôm nay cùng đi siêu thị sẽ vào bóc mẽ, nhưng hóa ra chẳng ai để ý đến cô cả.
Hàn Oánh thấy chán, tắt luôn giao diện chat, chuyên tâm ăn ngon.
Ngay khi Hàn Oánh vừa tắt giao diện chat, Lục Viễn ở nhà đối diện cũng đang ăn cơm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt không giấu được ý cười, và thứ anh ta xem chính là tin nhắn mua đồ mà Hàn Oánh vừa gửi trong nhóm.
Ăn xong, thu dọn đồ ăn, Lục Viễn vào phòng, mở chiếc tủ quần áo chiếm trọn một bức tường.
Sau khi đẩy hết quần áo sang một bên, trong tủ xuất hiện một cầu thang hẹp, vừa đủ một người đi.
Leo lên cầu thang, Lục Viễn đi thẳng lên tầng 28!
Tầng 28 là một căn hộ chung cư, sàn nhà trải thảm dày để đảm bảo không phát ra tiếng động khi đi lại.
Toàn bộ tầng 28 được Lục Viễn chia thành tám phòng lớn, sáu trong số đó chứa đầy đủ loại vật tư.
Lục Viễn vào một phòng ở giữa, bên trong kê ba dãy kệ cao ba tầng.
Trên mỗi tầng kệ, trong các chậu dài trồng đủ loại rau dưa.
Mặc dù đã mưa hơn mười ngày, không thấy ánh mặt trời, nhưng nhờ đèn bổ sung ánh sáng, rau dưa vẫn phát triển rất tốt.
Lục Viễn tưới nước cho từng chậu rau, nhổ sạch cỏ dại mới nhú, bắt mấy con sâu ăn lá rồi mới rời khỏi phòng.
Rời khỏi phòng rau, Lục Viễn lại sang phòng bên cạnh.
Trong phòng này cũng có ba dãy kệ, nhưng trên đó lại đặt các lồng sắt.
Trên mỗi tầng của ba kệ đều có một lồng sắt hình chữ nhật.
Một kệ nuôi thỏ béo, một kệ nuôi gà Lô Đinh, còn một kệ nuôi chim cút.
Thỏ sinh sản rất nhanh, đảm bảo anh ta luôn có thịt để ăn!
Gà Lô Đinh hiền lành, sạch sẽ, lại sống lâu.
Tuy nhỏ nhưng chúng đẻ trứng rất siêng, mỗi năm một con gà Lô Đinh có thể đẻ hơn ba trăm quả trứng, dĩ nhiên là cũng có thể làm thịt!
Chim cút thì khỏi nói, thịt và trứng đều rất ngon!
Ba loại gia cầm đều hiền lành, không ồn ào, trên tường và cửa kính lại lắp bông cách âm, nên từ bên ngoài căn bản không thể nghe thấy bên trong nuôi gia cầm!
...
Hàn Oánh vẽ hơn hai mươi lá không gian phù, xem giờ, chắc Ngô Đình Phương sắp gọi mình rồi.
Bây giờ mới hơn năm giờ, nhưng bên ngoài đã tối đen như mực.
Đi ra ngoài lúc này chắc phải nửa đêm mới về đến nhà, dù mặc quần lội nước thì ngâm mình trong nước vẫn rất lạnh!
Nếu có điều kiện, đương nhiên phải bảo vệ bản thân thật tốt. Vì vậy, Hàn Oánh định mặc bộ đồ giữ nhiệt bên trong, khoác thêm áo lông.
Mặc đồ xong xuôi, Hàn Oánh để túi, ô, mũ và đèn pin ở hành lang gần cửa, đợi đến lúc đi thì xách theo.
Sắp xếp xong đồ đạc, Hàn Oánh định vào phòng vẽ thêm mấy lá không gian phù thì nghe thấy điện thoại trên bàn rung.
Là cuộc gọi video của Ngô Đình Phương.
"Alo, Ngô tỷ!"
Hàn Oánh bắt máy rồi nói luôn vào màn hình.
"Tiểu Hàn! Có chuyện rồi, em mau xem tin tức và tin nhắn trong nhóm đi, nhanh lên!"
Mắt Ngô Đình Phương đỏ hoe, giọng run rẩy.
Nghe Ngô Đình Phương nói, tim Hàn Oánh cũng thót lại, linh tính mách bảo có chuyện lớn xảy ra.
Không kịp nói gì thêm, Hàn Oánh cúp máy rồi bật TV.
Trên màn hình TV, ở vị trí trung tâm là một lãnh đạo cấp cao.
Hàn Oánh nghe ông ta thông báo rằng kể từ ngày hôm đó, Hoa Hạ sẽ hạn chế công dân rời khỏi đất nước và triển khai chiến dịch "Lui kiều"!
Giải cứu du học sinh và khách du lịch bị mắc kẹt ở nước ngoài do mưa lớn, lũ lụt!
Thời hạn của chiến dịch "Lui kiều" là hai ngày, sau hai ngày nếu vẫn không muốn về thì tự cầu phúc cho mình!