Chương 28: Hồi trình
Nhìn theo ba người Giản Ninh rời đi, Tần Tu Triết cất giọng thanh lãnh: "Chuẩn bị một chút, chúng ta cũng đi thôi, trước đến S thị."
Có lẽ một giờ sau khi Giản Ninh rời đi, phần lớn mọi người cũng lục tục rời đi theo.
Sau nửa tháng điều dưỡng, Ngọc Đồng đã không còn vẻ xanh xao vàng vọt như trước.
Đôi mày lá liễu, đôi mắt hạnh xinh đẹp tuyệt trần, toát lên vẻ linh khí mười phần. Chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn, khéo léo tinh xảo, cùng cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, tựa như búp bê sứ được gọt giũa tỉ mỉ.
Lúc này, Giản Ninh cùng Ngọc Đồng mỗi người cầm trên tay một ly kem ngọt mát, vừa thoải mái chỉ huy Trương Thành lái chiếc thuyền xung phong.
Trương Thành bất đắc dĩ, ai bảo hai người họ dùng tinh thần lực che chắn cho cả ba nên tiêu hao rất lớn đâu! Việc nặng nhọc như lái thuyền này chỉ có thể giao cho hắn thôi.
Đường thủy không dễ đi, đi đường vòng tốn nhiều thời gian hơn. Đến giữa trưa, Giản Ninh lấy ra cơm nắm và sữa đã chuẩn bị trước đưa cho hai người. Bên trong cơm nắm có gói kỹ thức ăn, cắn một miếng liền thấy thần xỉ lưu hương. Cơm nắm to bằng nắm tay, Trương Thành ăn tận sáu cái, ngay cả Hiểu Đồng cũng ăn được ba cái.
Hồng thủy đã nhấn chìm mười tầng nhà phía dưới. Trên mặt nước trôi nổi đủ loại tạp vật, thỉnh thoảng lại có vài con tang thi lềnh bềnh, Giản Ninh tiện tay giải quyết chúng.
Cũng nhờ đó mà thu thập được không ít tinh thạch. Ba người vừa đi vừa nghỉ, tránh né những nơi tang thi dày đặc. Cuối cùng, sau bảy giờ, họ cũng đến được khu dân cư nơi Giản Ninh từng sinh sống.
Khu dân cư được xây dựng khá tốt, không có tòa nhà nào bị sập vì lũ lụt.
Ba người chậm rãi tiến vào khu dân cư. Giản Ninh thu hồi thuyền xung phong, chuẩn bị lên lầu. Trong hành lang xộc lên một mùi khó ngửi, có thể thấy đã có người từng sinh hoạt ở đây.
Đi dọc theo hành lang đến tầng 15, cửa chống trộm mà Giản Ninh đã lắp trước đây đã bị người ta dỡ xuống. Giản Ninh kinh ngạc liếc nhìn căn phòng 1502.
Vượt ngoài dự đoán của Giản Ninh, Tưởng Hiểu Vũ, đứa bé đã sống sót bằng cách gặm xác bà nội, vẫn còn sống. Chỉ là hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, thoi thóp lay lắt. Trong nhà lại có rất nhiều người lạ mặt, Giản Ninh nhìn quen mắt nhưng không nhận ra ai, có lẽ là những người cùng khu nhà.
Đến trước cửa nhà mình, Giản Ninh không vội đi vào, nhướng mày, ánh mắt bắn ra tia hàn quang, ẩn chứa một nụ cười lạnh, tà mị và tàn nhẫn.
Giản Ninh mở cửa, một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.
Đập vào mắt không còn là căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp mà là một cảnh tượng hỗn loạn. Trên nền gạch men lộn xộn dấu chân, tàn thuốc vương vãi, rác rưởi đầy đất, những chai lọ đựng chất lỏng màu vàng, không khó đoán ra bên trong là gì.
Ngọc Đồng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, liền nôn thốc nôn tháo. Trương Thành cũng chẳng khá hơn, bịt mũi miệng, mặt đỏ bừng.
Trong phòng có bốn gã đàn ông. Kẻ cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, đầu trọc, thân hình cao lớn, trên cánh tay trần trụi xăm trổ đầy hình vẽ, gương mặt dữ tợn, nhìn là biết không phải người tốt.
Có vẻ như những người còn lại đều nghe theo gã đàn ông xăm trổ này.
Bọn chúng giật mình trước sự xâm nhập đột ngột của ba người. Nhưng khi thấy rõ chỉ là một nam, một nữ và một bé gái, chúng liền yên tâm. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt Giản Ninh, tất cả đều sững sờ.
Chỉ thấy cô gái dẫn đầu mang vẻ thanh lãnh. Đôi mắt đẹp hút hồn đoạt phách, sống mũi cao thẳng, gò má ửng hồng vì tức giận, đôi môi anh đào không cần tô điểm vẫn đỏ thắm, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, làn da trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển thướt tha, như hoa lan trong thung lũng, thanh lệ thoát tục.
Khi hoàn hồn lại, một gã đàn ông trêu chọc: "Mỹ nhân từ đâu đến đây, mà vội vã tìm đến các ca ca chơi vậy? Mỹ nhân xinh đẹp thế này, bất cứ yêu cầu gì của em, các ca ca đều sẽ đáp ứng hết!" Nói xong, cả bọn cười dâm đãng.
Trong đôi mắt đào hoa đen láy hiện lên hàn quang u ám, sát khí chợt lóe lên. Giản Ninh rút đường đao ra, giọng nói lạnh lẽo: "Các ngươi tự giác đi ra, hay là ta phải động tay đuổi các ngươi đi?"
Gã đầu trọc nín bặt tiếng cười, trợn mắt trừng trừng, vẻ mặt dữ tợn khẽ run: "Con ranh kia, mày đến đây gây sự hả? Mày coi tao là dễ bắt nạt sao?"
Giản Ninh không nói thêm lời nào, lập tức xông lên, vung đao chém xuống.
Gã đầu trọc cuống cuồng giơ dao lên đỡ.
Giản Ninh, một dị năng giả hệ kim, không hề sợ hãi. Lưỡi dao của gã như bị một bức tường vô hình cản lại giữa không trung.
Gã đầu trọc thấy đường đao của Giản Ninh vung đến trước mắt, ánh hàn quang phản chiếu từ lưỡi đao khiến hắn dựng tóc gáy. Trong lòng hối hận, biết mình đã đá phải tảng sắt. Ai ngờ được, một cô gái yếu đuối thoạt nhìn lại động thủ giết người ngay khi không vừa ý chứ?
Gã không kịp phản ứng đã bị Giản Ninh chém lìa đầu.
Vẻ hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên mặt gã, máu tươi từ cổ phun ra, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Giản Ninh nhìn vệt máu loang lổ trên sàn nhà, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, càng làm cho nền gạch thêm ô uế.
Hành động giết người không chút do dự của cô gái tuyệt mỹ khiến những người còn lại không kịp phản ứng.
Một gã dáng người nhỏ thó, lấm la lấm lét thét lên: "A, nó, nó, nó giết Nhị ca rồi! Nhị ca chết rồi!"
Đôi mắt tàn nhẫn của Giản Ninh lại hướng về phía gã, khiến hắn im bặt.
Nhìn giọt máu nhỏ xuống từ đường đao, không khí như ngưng trệ, nỗi sợ hãi bao trùm, khiến cẳng chân bọn chúng run rẩy.
Một gã khoảng hơn ba mươi tuổi giọng run run: "Các người rốt cuộc là ai? Nhị ca chỉ nói đùa thôi mà, có cần phải giết người không? Đại ca của bọn tao là dị năng giả, mày giết em trai hắn, hắn sẽ không tha cho mày đâu."
Trương Thành tiến lên giận dữ nói: "Đây là nhà của Ninh tỷ, bọn mày xông vào nhà của Ninh tỷ, còn ăn nói xấc xược với Ninh tỷ, chết là còn nhẹ!"
Ánh mắt của gã đàn ông kia khẽ động: "Lũ lụt ập đến, nhà ở tầng dưới đều bị chìm hết rồi. Bọn tao đến đây thì thấy không có ai..."
Giọng Giản Ninh lạnh lẽo như băng: "Cho các ngươi một canh giờ, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, ta có thể tha cho các ngươi!"
Vài gã đàn ông đều sững sờ, rồi giận dữ trào dâng. Khi chúng vừa định lên tiếng, gã hơn ba mươi tuổi kia đã nói: "Được, bọn tao sẽ dọn dẹp ngay."
Giản Ninh cùng hai người đứng chờ ở cửa. Bọn đàn ông trong phòng lôi hai cô gái trần truồng từ phòng ngủ ra, cùng nhau dọn dẹp.
Gã lấm la lấm lét đến gần gã đàn ông kia, nhỏ giọng nói: "Cương Tử, sao mày lại sợ hãi thế? Con nhỏ đó nói gì mày làm theo cái đó."
Cương Tử đáp: "Mày ngốc à? Mày không nghĩ xem, chỉ có ba người bọn chúng, mà lông tóc không hề bị tổn hại khi xuất hiện ở đây. Nhị ca không có chút sức chống cự nào trước con nhỏ đó, há lại là người tầm thường? Mày nhìn xem bọn chúng mặc gì đi. Quân tử không ăn thiệt trước mắt, đợi đại ca bọn tao về rồi, bọn tao sẽ dạy cho chúng một bài học. Nó giết Nhị ca, Đại ca sao có thể tha cho nó? Chỉ tiếc cho thân thể non mịn kia..."
Nói đoạn, trong mắt hắn hiện lên vẻ dâm tà: "Hắc hắc, nếu Đại ca chơi chán rồi, thì cũng cho anh em chúng ta nếm thử một chút. Chậc chậc, tao còn chưa được chơi người đàn bà nào xinh đẹp như vậy đâu!"
Con chuột cười hắc hắc: "Vẫn là mày chu đáo hơn. Nghe theo mày vậy, đợi đại ca bọn họ về..."
Giản Ninh thu hồi tinh thần lực, vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng cười nhạt, chỉ là vài tên cặn bã mà thôi, cô còn chưa để vào mắt.
Giản Ninh thờ ơ liếc nhìn căn phòng 1602.
Người phía sau mắt mèo lau mồ hôi lạnh trên trán. Vô cùng may mắn, những ý đồ xấu xa của mình còn chưa kịp thực hiện.
Cô gái này quá hung tàn, mắt cũng không chớp đã giết người! Đó là người sống sờ sờ đấy!