Mạt Thế Trọng Sinh Chi Hoa Lan Không Gian

Chương 04: Trừng trị tra nam

Chương 04: Trừng trị tra nam
Giản Ninh lái xe về nhà, còn chưa kịp bước chân vào cửa thì một số điện thoại lạ gọi đến. Giản Ninh vừa nhấc máy, bên tai đã truyền đến giọng nói ngọt ngào, nũng nịu của Vũ Thanh Thanh.
"Ninh Ninh, cậu đang làm gì đấy? Tớ nghe A Trạch nói hai người giận nhau, sao cậu lại giận dỗi đến mức chặn số tớ vậy? Có phải cậu nghe được chuyện gì rồi không?"
Ánh mắt Giản Ninh lạnh lùng: "Vũ Thanh Thanh, tôi chia tay với hắn, chẳng lẽ cô không biết lý do sao? Nếu cô thích cái tên tra nam đó thì cứ việc giữ lấy, tôi chê cả hai người quá bẩn, đừng có vác mặt ra làm ô uế mắt tôi. Vũ Thanh Thanh, tôi cảnh cáo cô, nếu cô muốn tìm đến cái chết, tôi không ngại giúp cô toại nguyện đâu!"
Nói xong, Giản Ninh dứt khoát cúp điện thoại và chặn số Vũ Thanh Thanh một mạch. Giản Ninh không phải không muốn giải quyết triệt để hai người bọn họ, chỉ là trong lòng vẫn còn chút khó chịu. Không có không gian hoa lan, Giản Ninh lại càng muốn xem bọn chúng còn có thể sống tiêu sái, tùy ý đến mức nào.
Khi Giản Ninh về đến nhà, hai bóng người xuất hiện trước cửa khiến tâm trạng tốt ban đầu của cô biến mất ngay lập tức. Hai người kia cũng nhìn thấy Giản Ninh vừa trở về.
Vũ Thanh Thanh tiến lên nắm lấy tay Giản Ninh, nói: "Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Tớ và Mục Trạch đã đợi cậu rất lâu rồi."
Giản Ninh hất tay Vũ Thanh Thanh ra, lạnh nhạt nói: "Hai người có chuyện gì sao?".
Mục Trạch tức giận nói: "Giản Ninh, thái độ của cô là sao đấy? Cô có biết Thanh Thanh đã đợi cả ngày không? Cô đi đâu mà giờ mới về? Mật mã khóa cửa cũng đã đổi, chúng tôi còn không vào được nhà, hại chúng tôi phải đứng ngoài cửa chờ nửa ngày!".
Ánh mắt Giản Ninh trở nên nặng nề, giọng nói lạnh lùng: "Tôi nhớ chúng ta đã chia tay rồi, hai người có tư cách gì mà chất vấn tôi?".
Vũ Thanh Thanh vội nói: "Ninh Ninh, cậu hiểu lầm rồi. Tớ và A Trạch thật sự trong sạch, cậu phải tin tớ chứ. Chúng ta là bạn thân mà, sao cậu có thể nghi ngờ tớ như vậy?".
Giản Ninh cười nhạo nói: "Vũ Thanh Thanh, hai người đã ở bên nhau ba năm rồi mà còn bảo trong sạch? Đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc. Từ đâu đến thì về đó đi, đừng đến làm phiền tôi nữa".
Mục Trạch thấy Vũ Thanh Thanh hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt ủy khuất, liền nổi giận: "Giản Ninh, cô lên cơn thần kinh gì vậy? Thanh Thanh bị cô làm cho khóc rồi kìa. Thanh Thanh sắp đến sinh nhật mà cô còn giận dỗi cô ấy như vậy, thật quá đáng. Tôi muốn cô lập tức xin lỗi Thanh Thanh, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!".
Giản Ninh nghe xong chỉ thấy buồn cười. Cái loại đàn ông hèn hạ trước mắt này, trước kia sao cô có thể mù quáng mà ở bên hắn nhiều năm như vậy chứ? Giản Ninh không muốn nhiều lời, định lách người đi vào nhà thì bị Mục Trạch đưa tay ngăn lại. Giản Ninh lập tức phản ứng, túm lấy cổ tay Mục Trạch vặn sang bên phải, chân trái đồng thời đạp mạnh vào đầu gối Mục Trạch. Mục Trạch đau đớn, cắn răng ngã xuống đất. Giản Ninh không chút khách khí, giơ tay tát liên tiếp vào mặt Mục Trạch.
Mục Trạch vẫn còn chưa kịp phản ứng, Giản Ninh từ trước đến nay luôn nhu mì, nghe lời, bây giờ sao lại dám động tay đánh hắn?
Vũ Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhìn Giản Ninh, không ngờ cô lại có thân thủ như vậy.
Cô ta nheo mắt, cẩn thận quan sát Giản Ninh trước mặt, chỉ thấy mặt cô lạnh như băng, đôi mắt như ngân hà, hàng lông mi vừa dài vừa dày tựa như hai chiếc bàn chải nhỏ, ánh mắt sắc bén, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Giản Ninh đã thay đổi. Giản Ninh trước mắt và Giản Ninh trước kia như hai người khác nhau. Nếu như trước kia Giản Ninh là một cô gái yếu đuối như hoa tầm gửi thì bây giờ cô ta giống như một lưỡi dao sắc bén ẩn mình trong bóng tối, sẵn sàng đâm về phía đối phương bất cứ lúc nào.
Giản Ninh không để ý đến vẻ kinh ngạc của Vũ Thanh Thanh, xoay người muốn đi vào nhà. Vũ Thanh Thanh nhớ đến mục đích đến đây, vội gọi Giản Ninh lại.
"Ninh Ninh, cậu thật sự hiểu lầm rồi. Chúng ta là bạn thân nhiều năm như vậy, sao tớ có thể phản bội cậu chứ? Tháng sau là sinh nhật tớ, chúng ta nên gặp mặt vui vẻ, giải quyết hiểu lầm. Cậu và A Trạch có bao nhiêu năm tình cảm, sao có thể chỉ vì một chút hiểu lầm mà chia tay?".
Giản Ninh lạnh lùng nhìn màn kịch của Vũ Thanh Thanh, cười nhạo nói: "A Trạch? Nghe thân thiết thật đấy. Vũ Thanh Thanh, những tính toán trong lòng cô tôi đều biết rõ cả, nên hãy dẹp bỏ cái bộ mặt giả tạo đó đi, nhìn mà ghê tởm".
Nói xong, Giản Ninh không quay đầu lại, xoay người trở về phòng đóng cửa, không muốn nghe thêm bất cứ âm thanh nào của đôi gian phu dâm phụ kia nữa.
Mục Trạch phản ứng kịp, đứng dậy tức giận đấm mạnh vào cửa, lớn tiếng gào thét, bắt Giản Ninh phải ra ngoài. Hắn không thể chấp nhận được việc Giản Ninh, người luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, đột nhiên động tay đánh hắn.
Thấy Giản Ninh vẫn không hề lay chuyển, Vũ Thanh Thanh khẽ cắn môi, kéo Mục Trạch rời đi.
Khi Vũ Thanh Thanh rời khỏi khu nhà của Giản Ninh, cô ta vẫn còn có chút khó hiểu. Tại sao thái độ của Giản Ninh lại thay đổi nhanh đến vậy? Chẳng lẽ cô ta đã nhìn thấy cảnh cô ta và Mục Trạch hẹn hò? Hay là nghe được tin đồn gì? Từ sau khi cha mẹ qua đời, Giản Ninh đã từ bỏ công việc, ở nhà làm chủ kênh ẩm thực, gần như đoạn tuyệt liên lạc với thế giới bên ngoài. Vũ Thanh Thanh nghĩ đến vẻ tàn nhẫn của Giản Ninh vừa rồi, trong lòng có chút bối rối, cảm thấy có một số việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình!
Trên đường trở về, Mục Trạch vẫn còn tức tối, mắng Giản Ninh trở mặt vô tình. Vũ Thanh Thanh dịu dàng an ủi hắn. Mục Trạch nhìn vẻ mặt dịu dàng, ân cần của Vũ Thanh Thanh, cảm thấy lựa chọn của mình không hề sai lầm. Thanh Thanh dịu dàng, hiền lành, còn Giản Ninh thì ích kỷ, thật không thể nói lý!
Hắn ôm Vũ Thanh Thanh vào lòng, ánh mắt tràn đầy vẻ ôn nhu, nhưng lại không nhìn thấy sự tính toán và độc ác ẩn sâu trong đôi mắt đang cụp xuống của Vũ Thanh Thanh.
Cô ta chẳng hề quan tâm đến thái độ của Giản Ninh, thứ cô ta muốn chỉ là cây trâm ngọc kia. Cô ta mới chỉ nhìn thấy nó một lần, đó là khi cha mẹ Giản gia vừa qua đời, cô ta và Giản Ninh cùng nhau thu dọn di vật. Lúc ấy, khi nhìn thấy cây trâm ngọc, tim cô ta đã đập loạn xạ, một cảm giác khát khao muốn chiếm đoạt mãnh liệt trỗi dậy, dường như thứ đó vốn dĩ phải thuộc về cô ta. Sau đó, cô ta bóng gió muốn xin nhưng Giản Ninh đều không đồng ý. Lần này, cô ta mượn cớ sinh nhật, xúi giục Mục Trạch đòi nó, ai ngờ Giản Ninh lại trở mặt vào lúc này. Vũ Thanh Thanh có chút bực mình! Xem ra, cô ta phải nghĩ ra những cách khác để lấy lại đồ vật kia!
Đúng vậy, Vũ Thanh Thanh nhận định thứ đó là của cô ta, lấy lại cũng là chuyện đương nhiên!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất