Chương 36: Bí mật
"Nàng mới là người bị hại kia! Bị đánh cũng là nàng, mẹ kiếp, tên mặt trắng nhỏ này đúng là kẻ ác vu cáo trước!"
Lâm Lâm đối với hai gã bảo tiêu của mình hét lớn: "Các ngươi đánh chết chúng cho ta, nhanh lên!"
Lâm Lâm cùng mấy nữ sinh kia nằm trên mặt đất, nhất là trên mặt Lâm Lâm, dấu tay vẫn còn hằn rõ.
Hai gã bảo tiêu bất đắc dĩ liếc nhau, không cần hỏi cũng biết là cô ta khi dễ người không thành, ngược lại bị người khác khi dễ.
Họ vốn là bảo tiêu của Lâm gia, biết rõ vị đại tiểu thư này tính tình thế nào.
Nếu là trước kia thì coi như xong, bọn họ cũng không ít lần giúp cô ta làm chuyện ỷ thế hiếp người.
Nhưng nay tình thế không còn mạnh bằng người, thực lực của mấy người Dư Yên bọn họ cũng đã thấy qua, bọn họ thật sự không phải đối thủ.
Hơn nữa Tân Niệm coi như là ân nhân cứu mạng của nhiều người như vậy, động thủ dù sao cũng không hay.
Không thể không nói, hai người bảo tiêu này coi như là có chút lương tri.
Cho nên hai người bảo tiêu hướng Dư Yên trao một ánh mắt mang ý xin lỗi, rồi chân thành tha thiết nói: "Thực xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi tính tình không tốt, mong ngài đừng trách móc."
Bên kia, Lâm Lâm thấy bảo tiêu nhà mình không những không nghe lời cô ta đánh Tân Niệm và Tô Qua, mà lại còn nói lời xin lỗi.
Cả người cô ta trở nên càng dữ tợn, ra sức mắng nhiếc.
"Hừ, thấy mà không trách sao được?" Tô Qua nhìn Lâm Lâm khóc lóc om sòm, bĩu môi đáp lại.
Hai gã bảo tiêu không biết nói gì hơn, đành phải đi dỗ dành tiểu thư nhà mình.
Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy mệt mỏi, bọn họ đào vong vốn đã mệt.
Sau này còn phải đi giết tang thi, bây giờ lại đói, lại mệt, còn phải dỗ dành cái vị đại tiểu thư bốc đồng này.
Bọn họ được cái gì chứ?
"Được rồi, về thôi, có đói bụng không? Ta nấu cơm cho anh." Tô Qua lười so đo với những người như vậy.
Vẫn là mau về nấu cơm thôi, để Đại Ma Đầu đói bụng thì không hay.
"Ừ." Dư Yên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Tô Qua, trước khi đi còn liếc nhìn Lâm Lâm một cái.
Lâm Lâm bị ánh mắt không mấy nặng nề của Dư Yên khiến cho sởn tóc gáy, lập tức im bặt, không dám khóc lóc om sòm nữa.
Người này có ánh mắt gì vậy? Nàng có cảm giác như bị một con ác thú nhìn thẳng vào vậy.
Lâm Lâm rùng mình.
Hai gã bảo tiêu thấy Lâm Lâm không gây khó dễ nữa cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.
Nghỉ ngơi một chút ư? Ngươi chắc chứ?
Bọn họ người đông mà đồ ăn lại ít, còn có một vị đại tiểu thư khó hầu hạ nữa.
Rất nhanh, bọn họ lại lâm vào một trận tranh cãi ầm ĩ mới vì chuyện phân chia đồ ăn.
Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Dư Yên, Tô Qua bây giờ đang sầu não vì chuyện ăn gì.
Nhắc đến ăn, hai mắt Úc Duy Duy sáng lên, miệng còn đang ngậm bánh bao, nói năng hàm hồ: "Ta muốn ăn sủi cảo."
Úc Duy Duy đang nhét bánh bao vào miệng, đói quá rồi, ăn tạm chút gì lót dạ vậy.
Hứa Du Thiêm cũng đang cắn một miếng bánh quy: "Ta muốn ăn bánh bao kẹp tương thịt và dưa muối."
Tân Niệm bây giờ cũng đói bụng: "Tôi muốn ăn mì sợi."
Dư Yên nói: "Tôi muốn ăn bánh bao."
Tô Qua mỉm cười: "Rất tốt, mỗi người một món, còn em muốn ăn cơm."
Mọi người: "..."
"Không có gì, những thứ này đều có trong không gian." Dư Yên bình tĩnh mở miệng.
Dư mụ mụ và Tô Qua ở nhà rảnh rỗi nên đã gói rất nhiều sủi cảo và bánh bao rồi cất vào không gian.
Còn có gần cả nồi cơm lớn nữa, dù sao không gian là tĩnh lặng, lấy ra vẫn còn nóng hổi.
Giống như mấy món ăn đã chế biến sẵn, dưa muối, tương thịt các loại, bên trong không gian đều có sẵn.
Điều này cũng giúp Tô Qua đỡ tốn không ít công sức, Úc Duy Duy, Hứa Du Thiêm, Dư Yên và Tô Qua trực tiếp giải quyết bữa sáng.
Tô Qua chỉ cần nấu chút mì cho Tân Niệm là xong.
Nhưng Dư Yên liếc mắt ra hiệu cho Tân Niệm, bảo cậu tự động thủ.
Nực cười, đồ ăn của hắn Tô Tiểu Khóc Bao còn chưa được nếm qua, sao có thể để Tân Niệm tự mình nấu?
Trước kia nấu cho bọn họ là chuyện tiện thể thôi! Bây giờ thì không được.
Tân Niệm: "..."
Được rồi, lão đại, tôi tự làm.
Dù sao cũng chỉ là nấu mì thôi, cũng không cần tay nghề gì cao siêu, quan trọng là phải nêm nếm cho ngon là được.
Tân Niệm thả vốc mì vào nồi, còn cho thêm rau xanh, một ít thịt nạc cùng trứng gà, thêm gia vị nữa.
Ok, không bao lâu thì món mì đã thành công ra lò.
Trong lúc Dư Yên và những người khác ăn uống chờ đợi Tân Niệm, sau khi mì của Tân Niệm chín, cậu cũng gia nhập vào đội quân ăn uống.
Những người khác ngửi thấy mùi đồ ăn của nhóm Dư Yên, liền nhìn về phía họ.
Vừa nhìn thì...
?????
Chuyện này không khoa học! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Vì sao họ lại được ăn những món phong phú như vậy? Lại còn nóng hổi nữa chứ?
Bọn họ cúi đầu nhìn những món ăn khô khan, ít ỏi đáng thương của mình, nuốt nước miếng một cái.
Mẹ ơi, thật muốn đến ăn ké quá!
Ăn ké ư? Ha ha, nhóm Dư Yên biểu thị là không có khả năng đâu, mọi người đều không quen biết mà, đúng không?
Cũng có vài người phát hiện ra điểm bất thường của nhóm Dư Yên, ngấm ngầm đánh giá họ.
Dù cho họ có mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng những món ăn và sủi cảo bánh bao kia, làm sao có thể làm nhanh như vậy được?
Gần như chỉ là chuyện trong nháy mắt, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.
Đương nhiên, nếu ai đầu óc linh hoạt hơn và từng đọc truyện, xem phim mạt thế, có lẽ sẽ đoán ra được họ có dị năng không gian.
Nhưng việc họ có đoán ra hay không Dư Yên đều không quan tâm, ừm, có thực lực chính là như vậy đó.
Bây giờ không thể không nhắc đến Dư Yên, cấp bậc dị năng của cô đã là cấp ba, sắp tu luyện đến cấp bốn rồi.
Cấp bậc của Hứa Du Thiêm, Úc Duy Duy và Tân Niệm cũng đã đột phá đến cấp hai, chỉ là mức độ tích lũy sức mạnh không đồng đều mà thôi.
Trong khi dị năng của người khác mới chỉ vừa bắt đầu, thì họ đã bỏ xa những người khác rồi.
Hơn nữa, họ còn có thân thủ và súng ống vốn có.
Cho nên, chỉ cần họ không đối đầu với những quân đoàn tang thi đông đảo hay đội người nào đó, thì việc thoát thân cũng không khó.
Đây cũng là lý do Dư Yên dám mang Tô Qua ra ngoài.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là một bí mật.
Dư Yên hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tiết lộ.
Tô Qua vừa uống sữa, lại còn ăn bánh ngọt nữa, bây giờ không thấy đói lắm.
Dư Yên múc cho hắn đầy một cà mèn thức ăn, Tô Qua ăn không hết.
"Em không muốn ăn nữa, no lắm rồi." Tô Qua dụi dụi vào người Dư Yên.
"Ăn vụng linh thực hả?" Dư Yên nhướng mày nhìn Tô Qua.
Tô Qua thường xuyên như vậy, lén lút ăn rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó sẽ không chịu ăn cơm.
"Không có mà, tại em vừa đói, uống một bình sữa, còn ăn hai cái bánh ngọt." Tô Qua phản bác Dư Yên một cách đầy lý lẽ.
Lần này hắn không có ăn vụng đồ ăn vặt thật.
"Vậy thì ăn thêm hai miếng nữa đi, phần còn lại anh giúp em ăn." Dư Yên dỗ dành Tô Qua, vẫn muốn hắn ăn thêm cơm.
"Ơ, còn lại mới ăn à." Tô Qua không tình nguyện.
Kỳ thật hắn vẫn có thể ăn thêm một chút cơm nữa, nhưng nếu ăn xong cơm, hắn sẽ không ăn được linh thực nữa.
Tô Qua muốn chừa bụng để ăn quà vặt, hiển nhiên đã bị Dư Yên nhìn thấu.
Dư Yên biết rõ tính nết của Tô Qua, ăn cơm không ăn no, để dành bụng ăn vặt mới no.
Cho nên bắt hắn ăn thêm hai miếng cũng không sao, chắc là không đến nỗi no căng đâu.
"Ngoan, ăn thêm hai miếng nữa đi." Dư Yên đưa thìa cơm đến bên miệng Tô Qua.
"Vậy được rồi." Tô Qua rất nể tình, há miệng ăn miếng cơm.
Dư Yên cười tủm tỉm nhìn Tô Qua nhồi cơm vào miệng, hai má phồng lên như sóc chuột.
Lúc ăn thì miệng cứ động đậy, đáng yêu vô cùng.
Dư Yên bất giác ngẩn ngơ rồi bật cười.
Tân Niệm, Úc Duy Duy và Hứa Du Thiêm ba người đứng đó như bóng đèn cũng không làm ảnh hưởng đến Dư Yên...