Chương 41: Nhị Cấp Tang Thi
Dư Yên trầm giọng nhắc nhở ba người Hứa Du Thiêm.
Bá bá bá, sáu con tang thi đẳng cấp xuất hiện, một con nhị cấp, năm con nhất cấp.
Dư Yên không ra tay, Hứa Du Thiêm bọn họ cũng là nhị cấp, đối phó chúng nó chắc chắn không thành vấn đề.
Bọn họ đều chưa từng giết tang thi đẳng cấp, đây là thời điểm để rèn luyện.
Dư Yên không hề nương tay.
Một mảng lớn dị năng được giải phóng, những tang thi phổ thông kia toàn bộ đều bị điện thành tro tàn.
Như vậy, Hứa Du Thiêm bọn họ có thể chuyên tâm giết tang thi đẳng cấp.
Mấy con tang thi đẳng cấp kia dường như bị hành động của Dư Yên chọc giận.
Chúng cùng nhau lao về phía Dư Yên.
Úc Duy Duy, Tân Niệm, Hứa Du Thiêm ba người tản ra, ngăn cản công kích của mấy con tang thi đẳng cấp.
Tang thi nhất cấp chỉ hơi lợi hại hơn tang thi phổ thông một chút, đối với ba người Úc Duy Duy mà nói không đáng sợ.
Nhưng chúng lại có số lượng đông hơn, hơn nữa còn có một con tang thi nhị cấp quấy rối.
Trong khoảng thời gian ngắn ba người Úc Duy Duy không thể giải quyết xong chúng, có chút ứng phó không kịp.
Tang thi nhị cấp tìm được đúng đột phá khẩu, định nhào về phía Dư Yên và Tô Qua.
Dư Yên mang theo Tô Qua né tránh.
Ba người Tân Niệm nắm chặt thời gian giết mấy con tang thi nhất cấp.
Hứa Du Thiêm xoay người chống lại tang thi nhị cấp, ngăn cản công kích của nó, cùng nó giằng co.
Úc Duy Duy cũng qua giúp đỡ Hứa Du Thiêm, để lại Tân Niệm đối phó con tang thi nhất cấp còn lại.
Như vậy liền tiện hơn nhiều.
Vừa nãy bọn họ còn bó tay bó chân, sợ bị tang thi đánh lén.
Hiện tại thì không còn lo lắng đó, buông lỏng đối phó tang thi nhị cấp.
Hai đánh một, Úc Duy Duy và Hứa Du Thiêm rất nhanh đã giải quyết xong con tang thi nhị cấp.
Tân Niệm cũng đã sớm kết thúc sinh mệnh của con tang thi nhất cấp, đứng một bên xem hai người Úc Duy Duy và Hứa Du Thiêm chiến đấu.
Tân Niệm không gia nhập vào họ.
Đều là nhị cấp, hai người kia còn có không gian để rèn luyện.
Ba người đánh một con tang thi nhị cấp thì chẳng khác nào nghiền ép đơn phương, không có tác dụng rèn luyện gì.
Dư Yên đối với biểu hiện lần này của họ không hài lòng lắm.
"Phản ứng không đủ nhanh, dị năng phát ra không đủ chuẩn xác, độ phối hợp không đủ cao." Dư Yên bình luận nhàn nhạt.
Ba người Úc Duy Duy khiêm tốn nghe dạy.
Quả thật, trong trận chiến này họ cũng cảm nhận được sự thiếu sót của mình.
Họ ba người là dị năng giả nhị cấp, thậm chí Hứa Du Thiêm còn sắp đột phá lên tam cấp.
Nhưng khi đối mặt với mấy con tang thi đẳng cấp này, họ lại rối loạn đội hình.
Tuy rằng vẫn giết được chúng, nhưng lại tốn quá nhiều thời gian.
Hơn nữa nếu có thêm mấy con tang thi cấp một, cấp hai nữa, có lẽ họ sẽ không chống đỡ nổi mà cần Dư Yên hỗ trợ.
"Tối nay chúng ta sẽ sống ở đây, ta sẽ đưa các ngươi đến khu vực gần trung tâm thành phố kia một chút, đánh nhiều với mấy con tang thi đẳng cấp, giết nhiều sẽ quen tay thôi."
Càng vào trung tâm thành phố, tang thi đẳng cấp càng nhiều, cấp bậc cũng càng cao, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi.
Dư Yên đưa ra quyết định.
"Được." Ba người Hứa Du Thiêm có chút nóng lòng muốn thử.
Bọn họ thích khiêu chiến, thích tăng cường thực lực, thích cảm giác nắm giữ sinh mạng của mình.
Cần phải rèn luyện nhiều mới đạt được mục tiêu, bọn họ đã nóng lòng chờ đợi.
Bàn bạc xong xuôi, họ bắt đầu thu gom vật tư.
Siêu thị này có lẽ đã sớm bị rất nhiều tang thi chiếm đóng, không ai dám đến gần, đồ đạc trên kệ hàng chất đầy.
Chỉ có một vài kệ hàng lộn xộn, có dấu hiệu bị động vào.
Còn có những vệt máu người còn sót lại trên mặt đất.
Chắc là ban đầu có người sống sót lấy đồ trong siêu thị, sau đó bị tang thi cắn.
Nhưng bây giờ có lẽ không còn ai sống sót ở đây nữa.
Dư Yên thu hết những đồ dễ hỏng trên kệ hàng.
Những thứ khác thì giữ lại hơn phân nửa, chỉ lấy một ít.
Nàng không phải là người thích tận diệt, vẫn muốn để người khác có đường sống.
Hơn nữa, đồ trên kệ hàng không phải là trọng điểm.
Lượng hàng tồn kho của siêu thị mới là thứ Dư Yên muốn.
Siêu thị lớn như vậy, lượng hàng tồn kho chắc chắn không ít.
Dư Yên dẫn Tô Qua và họ đi về phía sau.
Ở phía sau còn có mấy con tang thi lạc đàn.
Tân Niệm đi trước mở đường, một quả cầu lửa lướt qua, tang thi liền biến mất.
Kho hàng phía sau chứa đầy vật tư, có đồ uống, đồ ăn, bánh kẹo,... đủ các loại.
Dư Yên hài lòng thu hết chúng vào không gian.
Dư Yên vừa định đi thì đột nhiên nhớ ra siêu thị hẳn là còn có phòng đông lạnh.
Không biết đồ bên trong còn tốt không.
Hứa Du Thiêm tìm được phòng đông lạnh, dùng dị năng gió hóa thành lưỡi dao gió, cắt một lỗ trên cửa.
Vừa đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh ập vào mặt.
"Mát quá." Tô Qua cảm thán nói, nhiệt độ mạt thế tăng cao.
Bọn họ bây giờ đều đã mặc quần áo mỏng, nhưng vẫn thấy nóng.
Hơn nữa da Tô Qua mềm, Dư Yên sợ da cậu bị muỗi đốt, đều bắt Tô Qua mặc quần dài.
Tuy rằng Dư Yên đã chuẩn bị quạt nhỏ cho Tô Qua, nhưng hơi nóng trong không khí không dễ tiêu tan như vậy.
Tô Qua vẫn cảm thấy khô nóng.
Nơi này có khí lạnh, quả thực là thiên đường.
Dư Yên buồn cười nhìn Tô Qua, bên ngoài cũng không nóng đến thế mà.
Nàng còn chưa lấy đá trong không gian ra cho cậu dùng, sợ cậu bị lạnh, bị cảm.
Ừm... trên thực tế, Dư Yên lo lắng hoàn toàn không có lý do.
Tô Qua dù có mềm mại, trước kia thân thể có nhu nhược đến đâu.
Thì hiện tại cậu đã là dị năng giả, hơn nữa còn là nhị cấp.
Thể chất đã đạt tiêu chuẩn, cảm mạo ư? Không thể xảy ra.
Dư Yên đồng chí chỉ là lo hão.
Tuy rằng đã bị cúp điện từ lâu, nhưng phòng đông lạnh có nguồn điện dự phòng, may mà vẫn duy trì được đến bây giờ.
Nếu không thì đồ ăn bên trong hỏng hết thì tiếc quá.
Trong đó toàn là các loại thịt, thịt viên, chả cá, thịt gà,...
Rau củ cũng có một ít, nhưng dù sao cũng ít, rau củ không để được lâu như thịt, có cái đã bị đông khô, hỏng rồi.
Dư Yên lấy những thứ hỏng ra, còn lại đều thu vào không gian.
Lại thu hoạch được một lượng lớn vật tư, Úc Duy Duy vui mừng khôn xiết.
"Tối nay lại ăn đại tiệc đi!"
Dư Yên # Tô Qua # Hứa Du Thiêm # Tân Niệm: Ha ha, cậu lại đói bụng rồi à?
Mới qua bao lâu chứ, trưa cậu ăn nhiều như vậy, tiêu hóa hết chưa vậy?
Nói thật, ngay cả Hứa Du Thiêm cũng có chút cạn lời.
Hắn không phải là không cố gắng tích trữ vật tư đấy chứ?
Nếu không sau này nuôi không nổi cô nàng thì xấu hổ chết!
Khụ khụ, Úc Duy Duy thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp như vậy.
Nàng cũng có chút chột dạ, gãi gãi gáy.
"Không phải, tớ không đói, chỉ là cảm thấy..."
Dưới ánh mắt sáng lấp lánh của mọi người, nàng không thể bịa thêm được nữa.
"Kỳ thật, cũng có hơi đói một chút, chỉ một chút thôi."
Úc Duy Duy nhấn mạnh.
"Ừ ừ, chỉ một chút thôi." Mấy người Dư Yên ứng phó qua loa với Úc Duy Duy, trợn trắng mắt đi ra ngoài.
Hứa Du Thiêm nhấc chân, cuối cùng vẫn dừng lại bên cạnh Úc Duy Duy.
Vỗ vỗ vai nàng, "Không sao, bọn tớ nuôi cậu."
Thật ra, hắn muốn xóa chữ "bọn".
Úc Duy Duy rất cảm động, "A Thiêm, vẫn là cậu tốt nhất; họ đều là người xấu, huhu."
Lại còn cười nhạo nàng ăn nhiều, hừ.
Tô Qua bĩu môi, kéo kéo vạt áo Dư Yên, "Đại Ma Đầu, Duy Duy bắt chước con kìa."
Hừ, lại bắt chước cậu làm nũng, không biết xấu hổ, cậu không vui!
Dư Yên bất đắc dĩ ôm Tô Qua, hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn đang xẹp xuống của cậu.
"Thôi được rồi, Tiểu Khóc Bao đại nhân của ta có lòng bao dung, tha thứ cho cô ấy đi."