Hạ Thiên và Hiểu Vũ lại đến thăm Diệu Diệu, lần này các cô ấy cố tình chọn một bộ tóc giả thật quyến rũ.
Hiểu Vũ khéo tay nhưng vẫn mất rất nhiều thời gian mới có thể miễn cưỡng cố định bộ tóc giả lên đầu Diệu Diệu.
Vừa xong, ai thấy cũng đều mỉm cười.
Thật buồn cười, chẳng khác nào khỉ con ốm yếu đang đội mũ của con người.
Hiện tại da dẻ cả người Diệu Diệu đều nhăn lại, bộ dạng chưa già đã yếu, làm sao còn nửa điểm bóng dáng của một mỹ nữ. Phải truyền dịch dể duy trì dinh dưỡng, lại phụ thuộc vào máy thở để duy trì hô hấp suốt ba tháng ròng, quả thật đã hủy hoại hoàn toàn vẻ xinh đẹp của một mỹ nhân.
Diệu Diệu vẫn đang cầm gương ngơ ngác, đau lòng nhìn vào hình ảnh xa lạ phản chiếu trong gương.
"Không sao, sẽ mập lên nhanh thôi." Hiểu Vũ đỡ lấy khuỷu tay gần như khô héo của cô an ủi.
"Ừm." Diệu Diệu gật gật đầu.
Hôm nay, cô không thèm để ý đến lời khuyên can của bác sĩ, đã bắt đầu nếm thử canh thịt.
"Diệu Diệu, tao không thể tin được, ngực mày bây giờ còn phẳng hơn tao á!" Hạ Thiên không tim không phổi chỉ vào dáng người của Diệu Diệu, cười thành tiếng.
Thật là, bình thường Diệu Diệu chỉ cần đứng im thôi đã đủ chói lọi rồi, đâu giống với hiện tại, ngực còn phẳng hơn cả ván cửa, quả thực khô như cây củi.
Hiểu Vũ tức giận đánh lên người Hạ Thiên, ngăn đối phương đổ thêm dầu vào lửa: "Bây giờ nó còn chưa đến 40kg, đương nhiên phải vậy rồi!" Lúc Diệu Diệu vừa mới tỉnh lại còn kinh khủng hơn, may mà mấy ngày hôm nay cơ thể đã khá hơn được chút ít.
Hạ Thiên sau khi nhìn thấy gương mặt uể oải của bạn tốt, vội vàng cúi đầu, cười gượng an ủi: "Yên tâm đi, hai ba tháng sau đảm bảo khôi phục lại vẻ thanh xuân ngay ấy mà."
"Diệu Diệu, mày phải nhanh khỏe lại, rồi đi thăm cục cưng nhà Ninh Ninh. Là con trai đó, nặng 3.3kg, tuy là sinh non nhưng mi thanh mục tú, rất đáng yêu á!" Hiểu Vũ nói xong, sau đó suy nghĩ một lát, bất an hỏi một câu: "Hẳn mày vẫn nhớ Ninh Ninh là ai nhỉ?" Ninh Ninh vừa mới sinh xong, không thể đến thăm Diệu Diệu, nhưng nếu nó biết mình bị Diệu Diệu quên, khẳng định sẽ khóc đến chết a.
Diệu diệu gật đầu.
"Kỳ lạ, cơ bản mọi người đều nhớ rõ, chuyện lúc chúng ta học đại học mày cũng còn nhớ, sao lại chỉ quên mỗi một mình Bạch Lập Nhân? Tốt xấu gì bọn mày cũng là đồng nghiệp bao nhiêu năm mà?" Hạ Thiên nhanh mồm nhanh miệng.
Diệu Diệu cứng đờ.
Ánh mắt cô không kìm được, lại nhìn ra ngoài cửa.
Một tuần, người kia vẫn chưa xuất hiện.
Cô hy vọng anh không xuất hiện, nhưng khi biết anh thực sự không đến, lòng lại thấy mất mát.
Ngoài cửa xuất hiện bóng người, trên mặt người đó vĩnh viễn là một nụ cười mê người: "Diệu Diệu, đến giờ tập luyện rồi." Nói xong, Tiết Khiêm Quân đẩy một xe lăn vào phòng, không thể không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ba người.
Anh ta bước lên, khom người định ôm cô.
Diệu Diệu nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Mấy ngày nay, cô vô số lần muốn giải thích tình huống ngày đó, thậm chí không tiếc đem năng lực ra làm loạn, nhưng sau khi nghe xong, Tiết Khiêm Quân chỉ nhợt nhạt mỉm cười.
Không sao, bất luận tình huống có thế nào, đều không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.
Đáp án của anh ta luôn chỉ có một.
Ngay lúc Tiết Khiêm Quân vươn tay định ôm lấy Diệu Diệu, cô vội vàng quay về phía hai người bạn thân của mình xin giúp đỡ: "Hiểu Vũ, Hạ Thiên, bọn mày giúp tao đi."
Nghe vậy, hai người họ một trái một phải vội vội vàng vàng nâng Diệu Diệu lên, ôm cơ thể vô lực của cô ngồi lên xe lăn.
Tiết Khiêm Quân chỉ có thể im lặng bước lên, cố định xe lăn để bọn họ tiện làm việc.
Đợi Hiểu Vũ tỉ mỉ đặt hai chân Diệu Diệu đâu vào đấy, Tiết Khiêm Quân mới đẩy cô đến phòng luyện tập.
Hai cô gái lại một trái một phải, đẩy xe lăn ra, rồi dẫn cô đến chỗ tay vịn, đợi cô chống tay đâu vào đấy rồi mới buông tay.
Chỉ là, mới hơi buông lỏng tay thì Diệu Diệu đã ngã.
Đau quá, đau quá, cảm giác hai chân đứng trên mặt đất giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao hung hăng đâm vào lòng bàn chân vậy.
Diệu Diệu đau đến chảy cả nước mắt.
"Diệu Diệu..." Hiểu Vũ và Hạ Thiên thấy cô văn vẹo, vẻ mặt đau khổ thì đều bị dọa đến choáng váng.
Tiết Khiêm Quân im lặng nhìn, rốt cuộc không nhịn được nữa, đành phải mở miệng:
"Có muốn vài hôm nữa rồi đến không?" Hiện tại cơ thể cô quá yếu, anh ta sợ cô chịu đau không nổi.
Tiết Khiêm Quân nhớ rõ vợ của bạn mình vì giữ thai nên trước khi sinh nằm im những ba tháng, sau khi sinh con xong cũng khóc lóc, nói thà cả đời nằm trên giường đại tiểu tiện còn hơn.
Huống chi, tình hình của Diệu Diệu còn nghiêm trọng hơn vậy nhiều.
Nhưng cô lại kiên quyết lắc đầu.
Diệu Diệu khẽ cắn môi, lại vịn lấy tay cầm, cố gắng chống người dậy.
Cho dù chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng cũng khiến cô đau đến khó thở.
"Để tao giúp mày." Hạ Thiên đau lòng, muốn bước lên đỡ Diệu Diệu dậy, nhưng cô vẫn lắc đầu.
Mồ hôi cả Diệu Diệu túa ra, từng chút từng chút một chống người dậy, mỗi một lần đều đau đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này đến lần khác ngã sấp xuống, đau đến tận xương.
"Được rồi, đừng cố sức quá." Ngay cả Hiểu Vũ cũng không nhìn được nữa.
"Ngày mai lại đến." Tiết Khiêm Quân bước lên, muốn ôm Diệu Diệu ngồi lại xe lăn.
Nhưng...
"Không cần." Diệu Diệu lắc đầu.
Cô có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.
Ba người định mở miệng nói gì đó.
Nhưng Diệu Diệu ngẩng đầu: "Xin mọi người đó, quay về phòng bệnh trước đi, tôi muốn một mình luyện tập thêm chút nữa, được không?"
Hiện tại cô rất chật vật, cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của mình hết.
Giống như khi cô mới tỉnh lại, phát hiện hộ công đang xử lý sản phẩm đại tiện lúc cô không khống chế được, cũng thay cô đi đổ nước tiểu, bây giờ nghĩ lại, thì ra mình cũng có lúc mất mặt như vậy, mất mặt đến mức không còn chút tôn nghiêm.
Thật ra, nếu có thể, cô không muốn để bất kì ai nhìn thấy.
Tiết Khiêm Quân nhìn Diệu Diệu thật lâu, thật lâu.
Sau đó anh ta thở dài: "Được rồi, em ở lại đây một lát đi, nửa tiếng sau bọn anh sẽ đến đưa em về." Tiết Khiêm Quân thân thiết bảo toàn tôn nghiêm cho cô.
Tiết Khiêm Quân và hai người kia đành dặn dò y tá nhớ để ý đến cô, sau đó rời đi.
Thấy bọ họ đã đi xa, Diệu Diệu ngồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó hít sâu một hơi, sau đó cắn răng chống tay vào tay vịn, tiếp tục học cách đứng lên.
Lại đau đớn ngã sấp xuống.
Lại đứng.
Lại ngã.
Diệu Diệu đau đến mức nước mắt chảy dài trên mặt, cô lau nước mắt, sau đó lại đứng dậy lần nữa.
Lại thất bại.
Liệu sau này cô có biến thành người què hay không? Ý nghĩa này vừa lóe lên trong đầu, Diệu Diệu đỡ trán, suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Cảm ơn bọn họ đã rời đi, có như vậy thì cô mới dám biểu lộ cảm xúc thật của mình.
Từng giọt nước mắt to như hạt châu dần rơi xuống.
Tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Sau đó, một đôi giày da quen thuộc xuất hiện trước mắt Diệu Diệu.
Những giọt nước mắt mất mặt, yếu đuối đột nhiên ngừng lại.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Trước mặt là gương mặt lạnh lùng của "người xa lạ".
Diệu Diệu vội vàng cúi đầu, thấp đến mức như hận không thể đem đầu mình vùi xuống đất.
"Khóc cái gì mà khóc, chân em có thành người què thì chẳng phải đã có một cái đuôi khăng khăng đăng kí nuôi em à?!"
"Người xa lạ" giễu cợt.
Anh, anh, anh...
Sao người này lại độc mồm độc miệng như vậy!
Nhưng "người xa lạ" vẫn lạnh mặt, tâm không cam, lòng không muốn ngồi xổm xuống, mạnh tay xoa nắn đôi chân vẫn luôn co rút đau đớn của Diệu Diệu.
Cô lẳng lặng, ngoan ngoãn để mặc anh nhào nặn.
Lực tay của anh rất lớn, xoa bóp cũng rất mạnh, chả khác nào đang chà ra điện, hình như là muốn trả thù.
Nhưng đôi chân co rút đau đớn của Diệu Diệu, dưới sự xoa nắn của anh đã thả lỏng hơn rất nhiều.
"Anh..." Diệu Diệu cúi đầu, không dám nhìn vị cả tuần chưa gặp trước mặt.
"Được rồi, thử lại đi." Bất kể cô có phản đối hay không, hai tay Bạch Lập Nhân vẫn đỡ lấy eo Diệu Diệu, kéo cô lên.
Cảm nhận được vòng eo không chịu nổi cảnh bị người siết chặt dưới tay, Bạch Lập Nhân khẽ cau mày.
Anh kéo cô lên, sau khi đặt tay cô lên lan tay cầm thì buông ra.
Diệu Diệu vội vàng cắn răng chống đỡ.
Đau quá, đau quá.
Cơn đau này tuyệt đối sẽ cho người ta biết cảm giác đau đớn khi mỹ nhân ngư đồng ý đổi lấy đôi chân khi nhìn thấy hoàng tử.
Chỉ mới vài giây mà Diệu Diệu đã muốn ngã sấp xuống.
Nhưng khi này, cô lại ngã lên đùi một người.
Bạch Lập Nhân khụy người tựa lại gần, một chân vững giữ thăng bằng.
Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy thắt lưng Diệu Diệu, không để cô ngã sấp xuống.
"Đứng tấn là điều cơ bản nhất, tôi có thể đứng được một hai tiếng đồng hồ." Bạch Lập Nhân nhắm mắt lại, lạnh lùng dựa vào tường, ra lệnh: "Cứ xem tôi là xe lăn, ngồi một lát đi, em mệt rồi, tý nữa học tiếp."
Còn mấy chuyện khác, anh không muốn nhiều lời với cô.
Diệu Diệu cứng đơ ngồi trên đùi Bạch Lập Nhân.
Nhưng lúc này, cô không còn khóc khi thất bại nữa.
Đó là cảm giác gắn bó không rời...
Diệu Diệu đưa lưng về phía anh, khóe môi thấp thoáng nụ cười, trong lòng ngọt ngào như muốn nở hoa.
Ngồi một lúc, cô lại với tay vịn vào lan can.
Đứng, rồi ngã, lại đứng, rồi lại ngã.
Chỉ là lúc này luôn luôn có một người đứng phía sau, vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy Diệu Diệu.
Nửa tiếng sau.
"Được rồi, về phòng!" Không đợi cô lên tiếng, Bạch Lập Nhân đã ôm lấy cơ thể đang gắng gượng chống đỡ của Diệu Diệu lên xe lăn.
Cô vội vàng lấy tay ôm mặt và ngực mình lại.
Sau đó, vụng trộm mở tay quan sát gương mặt lạnh lùng của "người xa lạ".
Thấy Diệu Diệu hoàn toàn mang bộ dạng "lợi dụng xong không hẹn ngày đáp trả", Bạch Lập Nhân lại thấy chán nản.
Còn nữa, cái quái gì ở trên đầu cô thế kia? Chẳng khác gì mớ cỏ khô trên đầu, xấu tệ!
"Liêu Diệu Trăn, em thực sự không biết tôi?" Lời nói nhanh gọn, sắc mặt nghiêm nghị, anh vẫn không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Diệu Diệu bụm mặt, vội vàng lắc đầu.
Anh sắp tức chết rồi.
Bạch Lập Nhân không nhịn nổi cơn tức nhìn Diệu Diệu, sau đó cúi mặt, mạnh mẽ gỡ tay cô ta, kéo gáy cô lại gần, nhanh như chớp áp môi mình lên môi cô.
Diệu Diệu ngây ngốc.
Nhưng anh mặc kệ, sống chết hôn lấy cô, kỹ xảo không thuần thục, dường như không phải đang hôn mà là đang giận lẫy, muốn sống mái ép chết cô.
Đến khi Diệu Diệu cảm thấy khó thở, sắp bị anh ép chết, Bạch Lập Nhân mới buông cô ra.
Sau đó lạnh lùng hỏi: "Vậy thì thế nào, có nhớ không?"
Cả gương mặt khô héo của Diệu Diệu đều bỏ bừng.
Cô có thể cảm nhận được lời chết giễu và ánh mắt như đang xem kịch hay của đám người trong phòng luyện tập.
Diệu Diệu vội vàng cúi đầu, che hai mắt lại.
"Tôi không biết anh!" Cô kiên quyết không chịu thừa nhận.
Tức chết anh, thực sự là tức chết anh mà.
Thật ra, càng tức giận hơn là chính mình vậy mà không chịu thua kém.
"Hừ, Liêu Diệu Trăn, tôi cũng không hiếm lạ gì cô!" Lửa giận bốc lên đầu, Bạch Lập Nhân đẩy cô ra, đi khỏi phòng luyện tập.
"Ê ê ê!" Giọng nói lo lắng của Diệu Diệu đột nhiên vang lên từ đằng sau.
Anh dừng bước, không xoay người mà miễn cưỡng hỏi: "Không phải không biết tôi sao? Kêu cái gì?"
Không chịu thua kém a, bản thân thực sự không chịu thua kém cô a.
"Anh, anh, để tôi trở về phòng cẩn thận suy nghĩ, cố gắng ngẫm lại, không chừng hai ba tháng nữa sẽ có thể nhớ ra đó!" Diệu Diệu vẫn còn lấy tay che mặt, nịnh bợ nói.
"Hừ."
Bạch Lập Nhân không muốn nghe lời vô nghĩa, lại bước đi.
"Nếu không, nếu anh thực sự muốn gặp tôi, hai ba tuần sau hẵng đến, tôi nhất định sẽ nhớ ra anh tên gì!" Diệu Diệu lại gọi.
"Hừ."
Đồ quái dị, anh còn lâu mới muốn gặp cô!
Béo: Giải trí nhân dịp cá mập cắn cáp tí