Mới sáng sớm mà điện thoại đã đổ chuông liên tục, quấy rầy giấc ngủ của anh một cách nghiêm trọng.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng nhưng Bạch Lập Nhân đã bị đánh thức, anh mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Đầu đau quá, rõ ràng là hôm qua anh bị say rượu.
Nhưng đây là đâu?
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, đầu óc Bạch Lập Nhân nháy mắt trở nên trống rỗng.
Phải mất vài giây suy nghĩ, anh mới khó chịu đứng lên, đây là phòng của Diệu Diệu.
Đúng rồi, Diệu Diệu đâu?
Bạch Lập Nhân vội vàng vén chăn lên, nhưng chỉ mới vén lên một chút đã vội vàng đắp lại.
Sắc mặt anh lúc đỏ lúc trắng.
Vì dưới chăn, lại là
Đêm qua...
Bạch Lập Nhân vén chăn lên một lần nữa, nhìn cơ thể trong chăn của mình mà ngẩn người.
Anh đưa tay rút mấy tờ khăn giấy bên cạnh, sau đó lau sạch sẽ chút dấu vết còn sót lại trên bắp đùi.
Là mơ sao?
Nhưng nếu là mơ thì tại sao lại chân thực đến vậy? Thậm chí anh còn nhớ rõ cảm giác lúc đôi môi mình cuốn lấy chiếc lưỡi mê người đó, lúc đôi tay nóng bỏng chạm lên từng tấc da thịt, cả đôi mắt ngập nước của cô, tiếp nhận anh, nghênh đón anh, thở gấp rên rỉ ở dưới thân anh kia mà.
Hơi nóng thiêu đốt từng bộ phận đều chân thực đến thế.
Cảm giác chân thực khiến cả cơ thể trở nên nóng rẫy còn khiến người anh em của anh căng phồng mà.
Nhưng nếu không phải là mơ thì tại sao bây giờ chỉ có một mình anh tỉnh lại?
Rõ ràng anh nhớ ký ức cuối cùng của mình là sau khi ân ái, hai người ôm chìm vào giấc ngủ.
Chậu lan dạ hương đặt trên đầu giường, quần áo sạch sẽ đã được xếp gọn gàng một bên.
Nhưng trong phòng không có hơi thở của cô.
Bạch Lập Nhân mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
Lúc này hẳn là mẹ Diệu đang xem bói cho người ta, nhưng anh mặc kệ, anh cũng có chuyện muốn hỏi bà.
Tuy nhiên, phòng khách không có lấy một bóng người.
Chỉ còn mỗi tấm thiếp long phượng đặt trên bàn.
Bạch Lập Nhân bước lên, cầm tấm thiếp long phượng ghi ngày sinh tháng đẻ của mình và cô gấp lại rồi cẩn thận nhét vào túi.
Ngoài cửa thấp thoáng tiếng người.
Anh loáng thoáng nghe được tiếng thông báo: "Hôm nay tiên cô không chia số, nghe nói có chuyện quan trọng, ngày mai mời mọi người đến sớm!"
Có chuyện quan trọng?
Tim anh bỗng đập nhanh hơn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Anh lấy ra, là Tiểu Vĩ.
Vừa mới nhấn nút đã nghe thấy tiếng Tiểu Vĩ gào thét: "Lập Nhân, ông nghe gì chưa? Bốn giờ sáng nay, Diệu Diệu tỉnh lại rồi!"
Cô tỉnh rồi?
Tim anh đập rộn ràng, đôi mắt lạnh lùng nháy mắt trở nên sáng rỡ.
Bạch Lập Nhân dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện, sau đó đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Trong phòng bệnh, có người anh đã gặp qua, có người không biết, toàn bộ đều tới thăm bệnh, chủ yếu là thân thích.
Còn cô, khuôn mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt nằm trên giường.
"Diệu Diệu, bác sỹ nói thân thể con vô cùng suy nhược, mấy tháng này phải điều dưỡng thật tốt vào!" Người đang thân thiết dặn dò hình như là dì hai của cô.
Diệu Diệu khẽ gật đầu với trưởng bối, nhưng dường như chỉ một động tác nhỏ vậy thôi đã phải dùng đến toàn bộ sức lực.
Bạch Lập Nhân kích động bước đến.
Đầu cô trước đó vốn cuốn băng gạc, giờ đã tháo ra, để lộ ra mái tóc trông vô cùng buồn cười, con ngắn hơn cả tóc của đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp trước kia bây giờ gầy trơ xương, không còn nhìn ra bất cứ điểm nào gọi là quyến rũ.
Cô thật sự... quá xấu.
Bạch Lập Nhân rất muốn cười, tâm tình vui vẻ nên rất muốn cười.
Rất muốn rất muốn ôm cô vào ngực, lớn tiếng cười nhạo.
"Thấy đói sao?" Một giọng nói êm ái nhẹ nhàng vang lên.
Tiếp đó là khuôn mặt hòa nhã của một người.
Ánh mắt Diệu Diệu rụt lại một chút, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự, cô gắng duy trì chút khoảng cách.
Thấy thế, Tiết Khiêm Quân vội vàng bưng bát cháo loãng vừa đủ ấm, cẩn thận múc một thìa nhỏ: "Bác sĩ nói em nên ăn đồ ăn loãng một chút."
Người thân Diệu Diệu cũng vội vàng bước đến cạnh giường, khẽ nâng người cô dậy.
"Diệu Diệu, bạn trai con thật giỏi săn sóc! Lúc con hôn mê, ngày nào cậu ta cũng canh giữ bên giường, đàn ông có tình nghĩa như vậy không dễ tìm đâu, bây giờ con tỉnh lại rồi, thì đừng phụ bạc người ta nhé!" Có người còn pha trò trêu chọc.
Diệu Diệu lộ vẻ xấu hổ.
Còn Tiết Khiêm Quân làm như không nghe thấy, chỉ ngồi bên giường, chuẩn bị đỡ cô dựa vào trong lòng mình.
Mẹ Diệu ngồi bên cạnh cũng không nhúc nhích, chờ xem trò vui.
"Để tôi!" Quả nhiên Bạch Lập Nhân không thể kiên nhẫn thêm được nữa, nhanh chóng bước lên ngăn cản.
Không khí lập tức có điểm quỷ dị.
Trong phòng có thêm một giọng nói, Diệu Diệu cũng ngước mắt lên nhìn.
Hai người không ai chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
Sau đó...
Cô không ăn, vùi người vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đầy ngập ngừng.
Thật lâu sau, thật lâu sau.
"Anh... anh là ai?" Đôi môi xinh đẹp ở trong chăn khẽ lên tiếng, khiến cả phòng chấn động.
Bạch Lập Nhân cứng đờ.
Nghe vậy, mẹ Diệu nhíu mày, Tiết Khiêm Quân cũng ngẩn ngơ.
Chỉ có một người kích động nhào tới.
"Diệu Diệu con bị mất trí nhớ ư? Không phải đâu" Người đó không cần chờ đáp án đã vội vàng gào thét.
"Tìm bác sĩ, tìm bác sĩ nhanh lên!" Lại có người lo lắng.
Bạch Lập Nhân gần như bị người khác xô đẩy mà bước đến giường bệnh.
Diệu Diệu nằm trên giường chỉ nhẽ nhấc môi, không nói câu nào.
Ánh mắt cô vẫn chăm chú dõi theo anh.
Vì bị tai nạn mà biến thành kẻ ngốc, Bạch Lập Nhân kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
Một lát sau, bác sĩ vội vàng bước vào: "Nghe nói bệnh nhân mất trí nhớ? Tình huống thế nào?!"
"Bác sĩ, cứu cháu gái của tôi đi, lớn như vậy mà còn bị mất trí nhớ thì phải làm sao? Ông trời ơi, sao mà nó đáng thương thế này!" Người liên tục gào khóc là bà nội đã hơn 70 tuổi của Diệu Diệu.
"Diệu Diệu của tôi, nếu con mà mất trí nhớ, nhiều năm đèn sách chẳng phải công cốc sao, về sau làm sao tìm việc a!" Lão nhân gia lớn tiếng khóc gào thảm thiết.
"Bà, bà nội..." Cô nuốt nuốt cổ họng, nhẹ nhàng gọi.
Bà lão còn đang định khóc tiếp thì bị một tiếng bà nội của cô mà dừng lại, kinh hỉ hỏi: "Diệu Diệu, con vẫn còn nhớ bà nội?"
Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu.
Chỉ là, cô cứ lấy chăn quấn chặt người, không chịu lộ mặt.
Họ hàng thân thích lập tức tiến đến vây quanh.
"Còn chúng ta? Chúng ta thì sao?" Mọi người ai cũng lo lắng hỏi.
"Bác hai, chú út, dì ba..." Cô chầm chậm gọi từng người.
Những người được điểm tên đều thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Diệu nhíu mày: "Họ hàng đều nhận ra, chắc cũng không quên mẹ mày chứ?"
Diệu Diệu gật đầu.
"Trong phòng có mấy người cô không nhận ra?" Bác sĩ thấy thế thì hỏi.
Diệu Diệu ngập ngừng một lát, sau đó nhìn phía trước, rồi lại rúc đầu mình vào trong chăn.
"Chỉ không biết một mình anh ta?" Bác sỹ buồn bực.
Diệu Diệu suy nghĩ một lát, chần chừ rồi lại chần chừ: "Không, không chắc lắm, nhưng mà... tôi không biết anh ta..."
Câu nói lắp bắp của cô hệt như một con dao, cắm thẳng vào lòng Bạch Lập Nhân, khiến tâm trạng vui sướng thoáng chốc biến mất không còn lại gì.
Người thân xung quanh cũng ngạc nhiên, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không hiểu tại sao Bạch Lập Nhân lại xui xẻo đến như vậy.
"Não bệnh nhân bị va đập mạnh, lại bị ảnh hưởng bởi quá trình phẫu thuật, nếu như xuất hiện tình trạng mất ít trí nhớ tạm thời thì cũng không phải chuyện kì lạ." Bác sỹ giải thích để mọi người an tâm: "Nhưng tôi tin rằng đây chỉ là tình trạng tạm thời, cơ thể cô ấy vẫn còn trẻ, khả năng khôi phục cũng tốt, tôi tin rằng không bao lâu nữa cô ấy có thể đi lại bình thường, cũng có thể nhớ hết tất cả mọi người."
Diệu Diệu gượng ép mấp máy môi.
Còn Bạch Lập Nhân vẫn đứng đờ một chỗ, không thể tin được.
Phim dài tập chiếu hàng trăm lần, tiểu thuyết xuất bản hàng nghìn bộ, tình huống cũ rích này lại có thể tàn khốc xảy ra với hai người?
Anh trừng mắt nhìn cô, không cam lòng trừng mắt nhìn cô.
Vậy Tiết Khiêm Quân thì sao? Cô cũng quên hắn ta chứ? Bạch Lập Nhân vừa lầm bầm vừa đưa tay bón cháo, nhưng động tác dù thành thục thế nào cũng không còn tự nhiên được nữa.
Ánh mắt của anh rất dọa người, Diệu Diệu rúc đầu, lại vùi mình vào chăn thêm chút nữa.
Mẹ Diệu là người đứng lên đầu tiên, vỗ vỗ vai Bạch Lập Nhân.
"Bạch Lập Nhân, nếu Diệu Diệu chưa nhận ra cậu thì cậu về trước đi." Con gái bây giờ còn rất yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi, nên mẹ Diệu mới chủ động đuổi người.
Nhưng anh mặc kệ.
Bạch Lập Nhân bước dài về phía trước, ánh mắt sắc bén, lớn tiếng hỏi: "Liêu Diệu Trăn, em không biết tôi?"
Cô thở cũng không dám thở mạnh, chỉ liếm liếm đôi môi khô khốc, khẽ cựa mình, mở to mắt nói: "Tôi... tôi không biết anh mà..."
"Em thực sự không biết?!" Anh lớn tiếng hơn, ép hỏi.
"Thật.. thật mà!" Ánh mắt cô khẽ chuyển động.
"Chuyện trước khi hôn mê, sau khi hôn mê, một chút cũng không nhớ?" Trái tim Bạch Lập Nhân dần lạnh đi, vẫn ép hỏi.
"Tôi... tôi... Bác sỹ nói, tôi, tôi cần thời gian nhớ lại..." Diệu Diệu bị bắt ép nên vô cùng hoảng sợ.
Anh trừng mắt nhìn cô, vô cùng tức giận, vô cùng nghiêm khắc.
"Nếu… nếu không… anh… anh một hai tháng nữa hẵng trở lại, khi đó… tôi… tôi có thể nhớ..." Cô lắp bắp, để lộ khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, vì khẩn trương nên đôi mắt xinh đẹp không ngừng chuyển động, hơn nữa, vì cô bọc toàn bộ gương mặt của mình vào chăn nên nhìn sơ qua có chút dữ tợn, hệt như xác ướp.
"Liêu Dệu Tăn, em được lắm." Bạch Lập Nhân vỗ mạnh vào thành giường, chiếc giường dưới cơn giận dữ của anh khẽ rung rung.
Diệu Diệu hoảng sợ.
Mọi người đều cú đánh của anh dọa.
Tiết Khiêm Quân cau mày, đang muốn đứng dậy ngăn cản.
Nhưng Bạch Lập Nhân lại đưa tay, khẽ chỉ vào đôi nam nữ xứng đôi vừa lứa trước mặt: "Liêu Diệu Trăn, thủ đoạn trêu đùa của cô thật tầm thường."
Khá lâu giường mới ngừng rung, Diệu Diệu vừa mới ổn định thân thể, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không thể phản bác.
"Đây không phải là qua cầu rút ván sao?" Bạch Lập Nhân lạnh lùng nở nụ cười.
"Tôi..." Diệu Diệu căng thẳng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.
"Quên thì quên, có gì hiếm lạ chứ!"
Nói xong, anh kiêu ngạo xoay người lạnh lùng rời đi.
Béo: Đời không như mơ