Chương 1002: Mục Tiêu
Rõ ràng là đang thảo luận về một nhiệm vụ đã được hoàn thành, nhưng khi giáo sư Bạch nói đến đây, những người tham gia cuộc họp đều cảm thấy đè nén một cách khó hiểu.
Đặc biệt là Lục Tân, hắn vốn không quan tâm lắm đến những vấn đề như vậy, dù sao thì hắn cũng chỉ là một nhân viên nhỏ của thành phố vệ tinh số hai, thế nhưng, một người vừa mới thảo luận vấn đề này với Hàn Băng cách đây không lâu như Lục Tân càng cảm thấy đồng cảm hơn.
Tuy nhiên, lúc này giáo sư Bạch đặt ra câu hỏi này để làm gì?
Lúc đó, chẳng phải hắn và Hàn Băng đã từng thảo luận, vấn đề này vốn không có cách giải quyết hay sao?
Nếu xảy ra ô nhiễm đặc biệt thì dù thế nào họ cũng không thể bỏ mặc đúng không?
Đối mặt với ô nhiễm đặc biệt, những người bình thường thực sự quá yếu đuối, và những người như Lục Tân không thể không bảo vệ họ.
Lục Tân trở nên nghiêm túc hơn, yên lặng nghe giáo sư Bạch nói.
Hắn phát hiện, biểu cảm trên khuôn mặt của những người hói đầu ngồi xung quanh đều trở nên nghiêm túc hơn.
Chắc hẳn rất nhiều người trong số họ đã biết trước nội dung cuộc họp này.
Nhưng khi nghe thấy những điều này, biểu cảm của họ vẫn vô thức trở nên nghiêm nghị.
Bầu không khí xung quanh trở nên hơi ngột ngạt, Lục Tân đột nhiên cảm thấy xung quanh mình hình như có thêm thứ gì đó.
Lục Tân vô thức quay đầu lại thì trông thấy lúc này đã có thêm ba người nữa vừa ngồi xuống hàng ghế phía sau mình.
Em gái Lục Tân với cái đầu nhỏ đang lười biếng tựa vào lưng ghế, hai cái chân nhỏ của con bé duỗi ra phía trước, đặt trên vai của giáo sư Trần Lập Thanh.
Mẹ Lục Tân thanh lịch và đẹp đẽ, đang ngồi trên chiếc ghế dựa với nụ cười dịu dàng.
Ngoài ra còn có cha Lục Tân với sắc mặt u ám và khinh thường...
Phía sau Lục Tân là Hàn Băng.
Hàn Băng còn tưởng Lục Tân đang nhìn mình nên đã mỉm cười dịu dàng với hắn, đôi mắt của cô ra hiệu cho hắn tiếp tục lắng nghe nội dung cuộc họp.
Hàn Băng vẫn chưa biết, có một người phụ nữ với khí chất cao quý vừa ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Người nhà của mình cũng rất quan tâm đến cuộc họp này sao?
"Ta nói những điều này không phải là để khiến các ngươi trở nên bi quan. Ta chỉ muốn cho các ngươi biết một sự thật là ô nhiễm đặc biệt không giống như những gì chúng ta đã nghĩ trước đây, chỉ thỉnh thoảng xảy ra và sẽ dần biến mất theo thời gian, mà thực tế là ô nhiễm đang ngày càng trở nên dữ dội và phương thức ô nhiễm cũng dần dần đa dạng hóa. Đây là một mối đe dọa cực lớn đối với Thanh Cảng chúng ta, thậm chí là đối với toàn nhân loại. Bất kể là quy luật mà chúng ta đã quan sát được hay những tài liệu được chia sẻ bởi Viện nghiên cứu Nguyệt Thực, đều đã nói rõ điểm này. Bây giờ liệu chúng ta có thể chống lại mối đe dọa này hay không?"
Nói đến vấn đề này, ông ấy nhìn xuống những người ngồi dưới khán đài, sau đó tự mình trả lời.
"Có thể, chuyện liên quan đến Quốc Đảo và trấn nhỏ Khai Tâm chính là bằng chứng"
Tuy nhiên, ngay sau đó, ông ấy lại đổi giọng:
"Có điều, vấn đề mà chúng ta đang phải đối mặt bây giờ đã không phải là liệu chúng ta có thể chống lại chuyện này hay không.
Mục tiêu của Thanh Cảng chúng ta ngay từ khi thành lập thành phố chính là khôi phục lại trật tự của thời kỳ tiền văn minh và bảo vệ những người sẵn sàng tin tưởng chúng ta và tiến vào bên trong bức tường cao. Thế nhưng mỗi lần xảy ra sự cố ô nhiễm đều mang lại rất nhiều thương vong. Đây không phải là mục tiêu theo đuổi của chúng ta. Mục tiêu của chúng ta không phải là đánh bại mỗi sự cố ô nhiễm, mà là giảm thiểu mối đe dọa của mỗi sự cố ô nhiễm xuống mức thấp nhất. Thậm chí, trực tiếp khiến những sự cố ô nhiễm này tránh xa Thanh Cảng!"
Lục Tân hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía ông lão ở trên bục.
Trước đây, mỗi lần Lục Tân gặp sự cố ô nhiễm đặc biệt, dù đã giải quyết xong nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Đôi khi Lục Tân cũng suy nghĩ nguyên nhân rốt cuộc nằm ở đâu, nhưng bây giờ hắn đã hiểu ra chỉ trong chớp mắt.
Đánh bại ô nhiễm không phải là mục tiêu.
Mục tiêu của mọi người là không để ô nhiễm gây hại cho nhiều người hơn.
"Bạch bạch..."
Ngôi ở phía sau Lục Tân, ngay bên cạnh Hàn Băng, mẹ mỉm cười và khẽ vỗ tay.
Tuy nhiên, không một ai nghe thấy tiếng vỗ tay của bà ấy.
Giáo sư Bạch trên bục phát biểu cũng không biết lúc này có người đang vỗ tay ủng hộ ông ấy.
Khi nói đến vấn đề này, vẻ mặt của giáo sư Bạch càng thêm nặng nề, ông ấy khẽ thở dài rồi nói tiếp:
"Từ mục tiêu này có thể thấy, Đặc Thanh Bộ của Thanh Cảng chúng ta, hoặc các thành phố Cao Tưởng khác trong Liên minh, đều đã không hoàn thành tốt"
"Ô nhiễm tinh thần gần như xuất hiện ở khắp mọi nơi. Nó có thể được sinh ra bên trong các bức tường cao, và cũng có thể đến từ vùng hoang dã."
"Nó cũng có thể bị điều khiển bởi những dị biến giả mang địch ý, hoặc bị thao túng bởi những người đầy dã tâm, và chúng ta hoàn toàn không thể nào tránh né được..."
"Hơn nữa, đặc điểm của ô nhiễm tinh thần khiến chúng ta thường phát hiện ra những dấu hiệu của nó sau khi nó đã gây ra một số nguy hại nhất định nào đó, sau đó chúng ta mới bắt đầu điều tra, sau đó nữa mới ngăn chặn tình trạng ô nhiễm của nó, rồi bắt tay vào dọn dẹp nguồn ô nhiễm, cuối cùng chúng ta đều kiệt sức và phải trả giá bằng vô số tinh lực..."
"Cũng giống như bây giờ, mỗi người chúng ta đều đang rất vất vả, nhưng ô nhiễm lại ngày càng xuất hiện nhiều hơn..."
Ánh mắt Lục Tân trở nên mất đi tiêu điểm.