Chương 1006: Quy Tắc Chọn Người
Giáo sư Bạch thở dài một hơi, không rõ vẻ mặt ông ấy là vui mừng hay là cảm thán:
"Trong khoảng thời gian này, ta và một số giáo sư và chuyên gia khác của Thanh Cảng đã tính toán và đối chiếu vô số lần, bọn ta có thể chắc chắn, với sự hỗ trợ của những tài liệu này, trên lý thuyết, dự án Thiên Quốc của Thanh Cảng đã có thể thành hình, có nghĩa là, chúng ta bây giờ..."
"Đã có thể bắt đầu thí nghiệm sơ bộ của dự án Thiên Quốc"
"Và đây cũng là lý do ta mời các vị đến đây để trưng cầu ý kiến."
Nói đến đây, giáo sư Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu với những người ngồi phía dưới, biểu thị mình đã nói xong.
Phòng họp lập tức trở nên yên lặng.
Lục Tân có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang len lén nhìn mình.
Lục Tân vội đưa tay sờ lên mặt, nhận ra trên mặt mình không có biểu cảm gì khác lạ.
Lúc này, Lục Tân mới yên tâm, sau đó, hắn quay đầu lại thì thấy mẹ đang khẽ mỉm cười.
Dường như trong đôi mắt bà ấy ngập tràn mong đợi.
"Dự án này sẽ có những ảnh hưởng gì đối với cuộc sống hiện tại của Thanh Cảng?"
"Chi phí ước tính cho dự án này là bao nhiêu?"
"Các ngươi làm thế nào để đảm bảo sự an toàn của dự án này?"
Nói xong, giáo sư Bạch nhìn người ở phía dưới, chờ họ đặt câu hỏi.
Một vài người trong số những người tham dự cuộc họp này thực sự đã biết rõ về kế hoạch này, do đó, lúc này không có nhiều người lên tiếng.
Chỉ có một vài nhà nghiên cứu là giống như Lục Tân, lần đầu tiên được nghe về dự án này. Có một vài người trông có vẻ là người bình thường nhưng khí chất lại rất không tầm thường, lần lượt giơ tay và đặt ra một số câu hỏi từ nhiều khía cạnh cho giáo sư Bạch trên bục phát biểu.
Rõ ràng giáo sư Bạch đã chuẩn bị rất kỹ càng, ông ấy đã trả lời những câu hỏi này một cách rất ung dung.
Bất kể là suy đoán về những ảnh hưởng tiếp theo đối với Thanh Cảng, hay là chi phí của kế hoạch tổng thể và các biện pháp an toàn và khẩn cấp.
Việc hỏi đáp này diễn ra hơn nửa giờ đồng hồ.
Tiếng thảo luận xì xầm trong phòng họp dần dần lắng xuống, rất nhiều người bắt đầu rơi vào trầm tư.
Rõ ràng, đây là một dự án được chuẩn bị kỹ lưỡng và có xác suất thành công rất cao về mặt lý thuyết.
Huống hồ, những gì đang được thảo luận bây giờ vốn dĩ chính là có nên thực hiện thí nghiệm của dự án này hay không, nó tương tự như giai đoạn thử nghiệm của một dự án.
Không có lý do gì để phản đối kế hoạch này, tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người còn tỏ ra nghi ngờ.
"Bọn ta đều đã tham gia vào các cuộc thảo luận nội bộ, và bọn ta đều hiểu tình hình hiện tại"
Đúng lúc này, Bộ trưởng Thẩm giơ tay lên và nghiêm nghị nói:
"Bởi vì ta đã biết từ lâu và đã tìm hiểu rất nhiều, cho nên ta muốn thay mặt những người đang có mặt ở đây hỏi một câu hỏi then chốt nhất, đó chính là, ai là ứng cử viên cốt lõi cho toàn bộ dự án Thiên Quốc?"
"Soạt!"
Trong phòng họp, lập tức có rất nhiều ánh mắt đều trở nên phấn chấn, ai nấy đều âm thầm gật đầu.
Giống như thể phần nhạy cảm nhất trong trái tim họ đã bị ai đó chạm vào.
"Đây cũng là vấn đề mà bọn ta suy nghĩ nhiều nhất, đồng thời cũng là điểm cốt lõi của cuộc họp hôm nay"
Giáo sư Bạch đã sớm có sự chuẩn bị, khẽ gật đầu rồi đáp:
"Để trở thành cốt lõi của dự án Thiên Quốc, cần phải thỏa mãn được hai điều kiện:"
"Thứ nhất, năng lực của người đó ít nhất phải đạt đến giai đoạn thứ ba, có khả năng ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố chính Thanh Cảng và năm thành phố vệ tinh, ngoài ra cần phải có tiềm lực gánh vác được trường vực của cả thành phố mà không bị phản phệ bởi sức mạnh tinh thần, dẫn đến mất kiểm soát."
"Thứ hai, ứng cử viên này phải là người đáng để chúng ta tin tưởng,"
Nói đến đây, giáo sư Bạch hơi dừng lại, giọng nói của ông ấy dường như trở nên nghiêm túc hơn:
"Người đó cần phải có đủ 'sức đề kháng; và sẽ không nhân cơ hội này để thử trở thành Thần của Thanh Cảng..."
"Phải thừa nhận rằng, nếu dự án này thực sự được thực hiện, ứng cử viên cốt lõi này cũng sẽ đứng ở độ cao tuyệt đối về cấp độ tinh thần, đến lúc đó toàn bộ người của Thanh Cảng đều nằm trong tầm ảnh hưởng của người đó, điều này cũng có nghĩa là người đó có thể gây ô nhiễm cho tất cả mọi người."
"Chúng ta không thể đánh giá thấp hoặc xem nhẹ dã tâm và dục vọng của con người. Đây là bản chất của con người, do đó, không có gì phải hổ thẹn khi thừa nhận điều đó."
"Mặc dù trong dự án của chúng ta cũng có biện pháp phản kích, nhưng..."
Ánh mắt giáo sư Bạch lặng lẽ quét qua tất cả những người đang ngồi phía dưới, sau đó, ông ấy nhẹ nhàng nói tiếp:
"Chúng ta không muốn đi đến bước đó"
"Nếu tình hình phát triển đến mức người này muốn nhân cơ hội này để khống chế toàn bộ Thanh Cảng, và chúng ta không thể không dùng đến các biện pháp phản kích để trấn áp hắn, thì toàn bộ dự án của chúng ta coi như đã thất bại, chúng ta không những không thể bảo vệ được Thanh Cảng, trái lại còn khiến Thanh Cảng sụp đổ"