Chương 1012: Nó Cần Người Bảo Vệ
"Không ngờ, cuối cùng, hắn cũng nghĩ thông suốt...
Người phụ nữ rốt cục cũng không kiềm chế nổi nữa, trong giọng nói hòa lẫn tiếng khóc nức nở:
"Nhưng hắn vẫn, vẫn cục súc như vậy..."
"Con gái thích gì?"
"Thật ra, thứ nó thích nhất chính là cha có thể quay về đó..."
Họ đi tới một ngôi trường cấp hai, giáo viên gọi một cậu nhóc mặc đồ thể thao, tóc húi cua tới gặp họ. Trên cổ của hắn chi chít hình xăm, trông rất rõ ràng; đầu tóc dù đã cạo ngắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ phần gốc tóc màu vàng vàng.
Lục Tân giao lại lá thư được gấp kỹ kia cho hắn, nói:
"Anh của ngươi nhờ ta nói lại với ngươi rằng nhất định phải học tập thật giỏi. Không được lăn lộn với đám lưu manh đầu đường xó chợ kia nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Hắn còn dặn ngươi phải nhớ thi khối xã hội."
Cậu bé nhận lấy lá thư được gấp gọn, yên lặng ngắm nghía hai lần, sau đó nhét vào túi, hai tay cắm trong túi quần, ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tân, nói:
"Ta đã không chơi với mấy tên côn đồ cắc ké kia nữa rồi, tóc cũng đã cạo, chỉ là mấy hình xăm này không dễ xóa."
"Nhưng về chuyện tương lai sau này, sợ là ta không thể nghe theo anh trai rồi. Ta muốn học khối tự nhiên, muốn trở thành một nghiên cứu viên giống như hắn."
"Bởi vì ta cảm thấy...
Trên mặt hắn để lộ nụ cười rạng ngời đặc trưng của thiếu niên:
"Sự hy sinh giống anh trai ta còn ngầu lòi hơn cả mấy đại ca xã hội đen miệng đầy máu trên đường nữa"
Lục Tân cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau vài phút trầm mặc, hắn vỗ nhẹ lên vai cậu nhóc, nói:
"Đừng nói vậy, điểm xấu"
Ngừng vài giây, hắn bỗng nhiên bật cười nói:
"Nhưng lời ngươi nói cũng có phần đúng"
"Anh trai của ngươi quả thật ngầu hơn cả mấy người tối ngày muốn đánh đánh giết giết kia nhiều..."
Đoàn xe đi xuyên qua Thanh Cảng trong chủ thành, gửi từng phong di thư đến tận tay rất nhiều người. Trong chiếc ba lô màu đen cũng không có bao nhiêu di thư, bởi vì thật đáng tiếc, dưới tình huống khi đó, Lục Tân thật sự không có đủ thời gian để lắng nghe di ngôn của mỗi một người. Lúc này, hắn cũng chỉ có thể cam đoan rằng mình sẽ dẫn theo Búp Bê đi chuyển hết tất cả những lời mình đã nghe và sửa sang lại này cho thân nhân của họ.
Hắn nhìn thấy thân nhân của họ có khóc, có cười, có người đã thay đổi, cũng có người buồn khổ đau thương.
Hắn cảm thấy bản thân như đang đi trong xoáy nước, cũng nhìn thấy biểu cảm của Búp Bê dần chuyển từ vẻ mờ mịt ban đầu, song đến cuối cùng, trên mặt đã lăn dài những hàng lệ trong suốt.
Sau khi chuyển nốt lá thư cuối, Lục Tân dẫn theo Búp Bê về lại xe. Ngoại trừ tài xế, trên xe cũng chỉ có hai người là hắn và cô ấy.
Lục Tân nhìn Búp Bê, nhận ra biểu cảm vui vẻ khi được gặp lại mình lúc đầu đã biến thành vẻ hoang mang và bi thương.
Khung cảnh thành phố ngoài cửa sổ xẹt qua như ảnh ảo.
"Ta cũng không biết ngươi đã rõ ràng hay chưa, nhưng đây chính là thứ ta muốn nói cho ngươi biết."
Lục Tân nhìn vào mắt Búp Bê, nhẹ giọng nói:
"Dường như thành phố này vốn dĩ là cái dạng này, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy."
"Nó cần người bảo vệ"
Nhìn bộ dạng cố gắng lý giải những lời mình nói của Búp Bê, trên mặt hắn để lộ nụ cười khuôn mẫu, nhỏ giọng nói tiếp:
"Ngươi xem, những người lúc sau ai cũng đều rất khẩn trương, bởi vì họ sợ hãi. Nhưng thật ra, họ không cần sợ tới vậy, bởi vì những quyết định mà chúng ta đưa ra, vốn không phải bởi vì họ thận trọng thái độ, hay nói đúng hơn, không hoàn toàn là vì những thái độ...
"Thứ chúng ta muốn bảo vệ đến cùng vẫn là cuộc sống chúng ta yêu thích mà thôi..."
Búp Bê im lặng đứng đối diện với Lục Tân, không nói một lời.
Cô vẫn không thích nói chuyện, nhưng rõ ràng trong biểu cảm của cô đã có thêm điều gì đó.
Lục Tân cũng không rõ đó là đau buồn hay là cảm động, hắn chỉ tinh ý nhận ra trong đôi mắt trong veo của Búp Bê đã có thêm thứ gì đó mà trước đây vốn không có. Đó có thể là ánh sáng hoặc thứ gì đó phức tạp hơn, thứ này khiến cho đôi mắt thường ngày vốn vừa to vừa vô hồn và vẻ mặt lãnh đạm với biểu cảm trống rỗng của Búp Bê có thêm chút sức sống.
"Ngươi là một cô gái dường như không có nhiều liên hệ với thành phố này, thậm chí là thế giới này."
Lục Tân cũng là một người ăn nói vụng về, nhưng vì hắn biết lúc này mình là người duy nhất có thể nói cho Búp Bê biết những chuyện này.
Vì vậy, Lục Tân đã rất cố gắng để diễn đạt sao cho thật rõ ràng:
"Ta biết, và những người đi theo sau cũng biết, nếu để ngươi đảm nhiệm vị trí đó mà không nói rõ tình hình với ngươi, ngươi cũng sẽ không từ chối, thế nhưng, ta vẫn hy vọng ngươi hiểu rõ mọi thứ trước khi quyết định..."
"Ta không biết phải làm thế nào thì ngươi mới có thể hiểu được, cho nên ta đành phải đưa ngươi đi cảm nhận những điều này."
"Ta cho rằng những điều này thực sự rất tuyệt, vì vậy ta muốn chia sẻ với ngươi."
"Chỉ sau khi ngươi cảm nhận được tất cả những điều này rồi, ta mới có thể hỏi ngươi câu này..."
Lục Tân dịu dàng nhìn Búp Bê và nói:
"Ngươi có muốn bảo vệ họ không?"
Búp Bê im lặng, và nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ gật đầu.