Chương 1011: Điều Tiếc Nuối
Bà chắc hẳn là một người phụ nữ kiên cường, bởi vì dù mang theo đứa nhỏ, nhưng bà vẫn có thể cố gắng sống sót qua những năm tháng hỗn loạn và gian nan nhất. Hơn nữa, hiện giờ bà đã sớm biết chuyện con mình hy sinh, cảm xúc đã được giảm xóc ít nhiều, vì vậy, sau khi đọc xong mấy câu ngắn ngủn ghi trên tờ giấy, trên mặt bà vẫn giữ nguyên nụ cười, còn nói với Lục Tân:
"Ngươi nhìn nè, thằng nhóc này, đến phút cuối rồi mà vẫn... nhỏ mọn như thế, kiểu gì cũng không muốn ta tiếp tục đưa tiền cho cậu nó."
Cười cười một lúc, hốc mắt chợt đỏ lên, bà vươn tay gạt lệ, miệng vẫn cười:
"Nhưng...
Nước mắt giọt ngắn giọt dài lăn xuống gò má, giọng bà cũng run run:
"Nhưng nó cũng đi rồi, ta có để lại đống tiền đó thì cũng biết... biết dùng làm gì đâu?"
Trần Tinh đứng bên cạnh khẽ hít sâu một hơi.
Còn Lục Tân vẫn bình tĩnh nhìn bà cụ, mắt nhìn chăm chú, tai nghiêm túc nghe.
Mình Búp Bê là còn hơi mơ màng, chỉ có thể ngồi nghiêm bên cạnh.
Sau khi rời khỏi tiểu khu này, đoàn xe lại chạy tới một quảng trường ở trung tâm thành phố. Khi đoàn xe chạy tới nơi, một người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng chạy xuống từ tòa văn phòng gần đó. Trông cô rất ưa nhìn, nhưng bộ dáng có hơi tiều tụy, trên người là bộ đồ công sở mà những trí thức làm văn phòng thường mặc, nhưng trên mặt lại không có lớp trang điểm tinh xảo và xinh đẹp như những người khác.
"Cô ấy là vị hôn thê của Trần Trình."
Trần Tinh nhỏ giọng giới thiệu với Lục Tân:
"Họ vốn định tháng sau sẽ kết hôn."
Lục Tân khẽ gật đầu, cũng lục trong ba lô ra một mảnh giấy được gấp ngay ngắn tương ứng, trịnh trọng đưa cho người phụ nữ kia.
"Đây là gì?"
Người phụ nữ ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy, rồi tiện tay mở ra xem.
Một khoảng lặng xuất hiện, sau vài giây, cô bỗng nhiên bật cười, quay sang nói với Lục Tân:
"Thật tốt quá, cám ơn ngươi!"
"Ngươi... Ngươi đã biết chưa?"
"Người kia rất dễ xấu hổ, chúng ta đã đính hôn rồi, nhưng hắn vẫn chẳng chịu nói ra ba chữ "ta yêu ngươi" chỉ biết liều mạng mua quà tặng ta... khi nghe nói rằng hắn đã chết, điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là vĩnh viễn cũng không có cơ hội nghe thấy hắn nói những lời như là "ta yêu ngươi" nữa rồi."
"Lá thư này thật sự rất tốt..."
Lục Tân do dự một chút, rồi cũng nhỏ giọng nói:
"Lúc đó hắn vô cùng áy náy, hắn nói hẳn là nên khuyên ngươi tìm một người khác tốt hơn để kết hôn sớm một chút. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nói ra những lời đó, hắn nói bởi vì hắn rất rất thích ngươi, hy vọng rằng người cưới ngươi chính là hắn chứ không phải người khác..."
"Đương nhiên là hắn không thể nói như vậy, đó chẳng phải quá vô liêm sỉ sao?"
Cô gái ngẩng đầu nhìn Lục Tân, nói:
"Nếu hắn muốn đẩy ta vào vòng tay người khác, vậy ta sẽ trở thành thứ gì?"
"Tình yêu vốn là phải ích kỷ..."
"Hắn không muốn để ta gả cho người khác, thầm ước ta có thể gả cho hắn, những lời này còn dễ nghe hơn cả "ta yêu ngươi"...
"Điểm không tốt duy nhất chính là, những lời này của hắn cũng giống như những câu "ta yêu ngươi" vậy..."
"Đều đã trở thành hư không, đều là giả..."
Lục Tân không hiểu nổi phản ứng của người phụ nữ trước mặt.
Trên thế giới này luôn có những chuyện dường như rất khác so với những gì mình nghĩ, nhưng có lẽ nó hẳn phải diễn ra như vậy mới đúng.
Hắn dẫn theo Búp Bê, nói lời tạm biệt với người con gái đang rất vui vẻ này.
Chỉ là, khi bước ra khỏi quảng trường, lúc sắp lên xe, hắn thình lình quay đầu lại.
Cô gái kia đang ngồi lặng trên hàng ghế dài, tay che miệng, mặt cúi gằm, hai vai không ngừng run lên.
Họ đi tới một ngôi nhà của một người phụ nữ đang sống một mình. Trong căn nhà nho nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách lại chỉ có mỗi một người phụ nữ và một cô bé ba tuổi. Trong phòng khác trưng bày rất nhiều thứ, có đàn vi- ô- lông, có cờ vây, có giày múa, thậm chí còn có cả một cây dương cầm giữa căn phòng trông không quá rộng rãi này nữa. Từ những điểm này, có thể nhận ra người trong gia đình yêu thương, cưng chiều cô con gái nhỏ tới cỡ nào.
Lục Tân đưa lá thư đã được chuẩn bị từ trước cho người phụ nữ, sau đó lẳng lặng ngồi nhìn cô bé nhút nhát kia.
Khi người phụ nữ nhìn thấy lá thư, hốc mắt lập tức đỏ lên. Cô nhỏ giọng dỗ con gái về phòng trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Tân, giọt lệ lăn dài:
"Ngay trước lúc hắn đi công tác, hai chúng ta vừa mới..."
"Vừa mới cãi nhau một trận vì chuyện nên để con gái học thêm môn năng khiếu nào..."
Lục Tân không biết phải trả lời làm sao, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Dường như Búp Bê đã cảm nhận được sự bi thương trong lòng cô, cô ấy nhẹ nhàng nâng tay lên, nhưng lại không dám đụng vào người phụ nữ trước mặt.
"Ta cho rằng nên để con gái học những thứ mà con bé thích, nhưng hắn thì kiên quyết với suy nghĩ phải để con gái học những thứ có ích cho tương lai sau này. Vì chuyện nhỏ như vậy mà chúng ta đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng con người cục súc kia vẫn một hai không nhượng bộ..."