Chương 1026: Chưa Phải Lúc
Lục Tân lặng lẽ đứng trước cửa sổ phòng chỉ huy, nhìn đám đàn ông kia vui hết mình với bữa tiệc của riêng họ.
Không biết từ khi nào, Lục Tân đã đặt bàn tay lên chiếc mũ bảo hiểm.
Sau đó, Lục Tân từ từ mở khóa rồi nhẹ nhàng cởi chiếc mũ bảo hiểm ra.
Trong nháy mắt, một giọng hát trong trẻo truyền vào tai Lục Tân.
Đó là giọng hát của một người phụ nữ, linh hoạt, lúc ẩn lúc hiện, uyển chuyển và ngân nga, nhưng không có âm tiết cụ thể.
Khi tiếng hát này vang lên, Lục Tân cảm thấy dường như có một dòng nhiệt mơ hồ đang từ từ dâng lên trong cơ thể mình.
Trong đầu Lục Tân lập tức xuất hiện một loại ảo giác.
Giống như hắn đang được một người phụ nữ hoàn mỹ nhẹ nhàng vỗ về, thân thể, trái tim, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện cảm giác tê dại, dục vọng nguyên thủy nhất bị đánh thức, nhưng còn mãnh liệt hơn gấp hàng vạn lần so với loại dục vọng đó.
Lúc này, ngay cả Lục Tân cũng có cảm giác tay chân khẽ co giật.
Một niềm khao khát bất tận chợt trỗi dậy trong lòng hắn.
"Tách tách..."
Đúng lúc này, âm thanh đóng mở của một cây kéo bỗng vang lên, bên tai Lục Tân lập tức trở nên yên lặng.
Lục Tân đột ngột ngẩng đầu lên thì trông thấy mẹ đã xuất hiện ngay bên cạnh, hắn và mẹ sóng vai nhau nhìn vầng trăng đỏ bên ngoài cửa sổ.
"Vẫn chưa phải lúc..."
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, mẹ Lục Tân mỉm cười nhắc khẽ.
Sắc mặt Lục Tân khẽ thay đổi. Lục Tân đột nhiên có phản ứng, nhẹ nhàng đặt chiếc mũ bảo hiểm sang một bên.
"Loại ô nhiễm này thực sự rất đáng sợ..."
Nhìn đám đàn ông của Quốc Đảo đang điên cuồng co giật, trong lòng Lục Tân không cảm thấy kỳ quái, trái lại còn nảy sinh đồng cảm.
Cùng lúc này, đám người giáo sư Bạch cũng phát hiện Lục Tân đã cởi mũ bảo hiểm ra và nhìn ra ngoài cửa sổ một cách xuất thần.
Bọn họ nhất thời kinh hãi, ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự lo âu.
"Cũng may, cũng may là Đan Binh không có làm gì khác..."
"Mặc dù rất không hợp lý, nhưng vừa rồi, ta thật sự cảm thấy rất lo lắng..."
"ngộ nhỡ Đan Binh không nhịn được, giải quyết gọn gàng ô nhiễm này, thì thí nghiệm ngày mai của chúng ta phải tính sao?"
"Quá trình Búp Bê dọn dẹp ô nhiễm này nhất định sẽ rất thú vị"
Sự điên cuồng của Quốc Đảo kéo dài rất lâu, mãi đến mười hai giờ đêm mới chấm dứt.
Đám người Lục Tân đương nhiên sẽ không nhìn đám người điên cuồng này suốt bốn giờ đồng hồ. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn phát điên của những người đàn ông của Quốc Đảo, ngoài những nhân viên quan sát phụ trách thu thập số liệu, những người khác đều rời xa khu vực cửa sổ của phòng chỉ huy.
Bên ngoài phòng chỉ huy, một lớp kính cường lực rất dày đã được dựng lên, phong tỏa hoàn toàn căn phòng này.
Mỗi cửa sổ đều được trang bị máy dò tinh thần mới nhất để ngăn không cho ô nhiễm lặng lẽ lan đến phòng chỉ huy trong khi mọi người đều không hề hay biết gì.
Một đám người thoạt nhìn trông giống như một dãy đồ hộp đang ngồi trong phòng chỉ huy, ngoài Lục Tân ra, không một ai dám tùy ý cởi mũ bảo hiểm ra.
Những người bên ngoài vẫn đang nhảy nhót điên cuồng không biết mệt mỏi.
Mặc dù thân thể họ rõ ràng đã trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng họ vẫn hoàn toàn không biết tiết chế.
Một số người đang nhảy nhót điên cuồng thì bất ngờ ngã quỵ xuống.
Lồng ngực họ phập phồng dữ dội vì thở dốc, mồ hôi trên người túa ra hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng tiếng thở dốc đột ngột dừng hẳn, đồng tử cũng giãn ra.
Đây rõ ràng là tự làm cho bản thân mệt mỏi đến chết, nhưng vẫn không có ai quan tâm.
Một số người đang nhảy nhót điên cuồng thì giống như đột ngột phát điên, hét lên thật to rồi lao xuống biển, nhưng cũng không một ai thèm để ý.
Lúc này, ngay cả phía Thanh Cảng cũng không dám cử người đến cứu viện.
Đối mặt với cảnh tượng ô nhiễm điên cuồng như vậy, dù được vũ trang đầy đủ, Thanh Cảng cũng không dám để người của mình tiếp cận.
"Đan Binh, ngươi có phát hiện gì không?"
Giáo sư Bạch trong "chiếc lon" dường như muốn nói chuyện với Lục Tân, ánh mắt ông ấy trông có vẻ rất nghiêm túc sau lớp kính dày cộp.
Nhưng nói thật, ông lão đẹp trai này trốn trong "chiếc lon" như vậy, vẻ nghiêm túc của ông ấy trông thật sự buồn cười.
"Ta nghe thấy tiếng hát"
Lục Tân trả lời rất đơn giản, ánh mắt nhìn về phía mặt biển đen kịt.
"Tiếng hát..."
Biểu cảm của giáo sư Bạch có vẻ hơi sợ hãi, thân thể cử động một cách không được tự nhiên, ông ấy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Thế nhưng, chỉ có tiếng hát"
Lục Tân biết ông ấy muốn hỏi gì, nên chỉ khẽ lắc đầu rồi nói:
"Ta không thể tìm thấy nguồn gốc của tiếng hát đó, cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện"
"Khi quan sát những người bị ô nhiễm đó, ta cũng không phát hiện thấy sự tồn tại của bất kỳ quái vật tinh thần nào..."
Giáo sư Bạch thở một hơi thật dài rồi nói:
"Vậy là suy luận trước đây của chúng ta là chính xác. Hình thức ô nhiễm này vô cùng tiên tiến, và nó không còn là thứ mà chúng ta có thể giải quyết bằng các phương pháp thông thường. Cho nên, Quốc Đảo bị hủy diệt bởi ô nhiễm này cũng là điều không thể tránh khối"
Lục Tân khẽ gật đầu, sau đó, hắn cẩn thận nhớ lại biểu cảm kỳ quái vừa rồi của mình.