Chương 1025: Chuẩn Bị Sẵn Sàng
Bên ngoài tấm kính, Lục Tân nhìn thấy một vầng trăng đỏ rực rỡ nhô lên từ mặt biển, soi sáng cả vùng biển tối om.
"Đan Binh tiên sinh đã tìm hiểu các tài liệu liên quan đến sự cố ô nhiễm của Quốc Đảo rồi phải không?"
Giáo sư Bạch đội một chiếc mũ bảo hiểm bằng kính nặng nề và mặc một bộ quần áo bảo hộ dày cộp, bộ dáng trông hơi ì ạch và buồn cười.
Trên thực tế, tất cả mọi người trong trung tâm điều khiển này đều phòng hộ chặt chẽ giống như ông ấy, trông bọn họ giống như một đám đồ hộp tụ tập lại để họp.
"Ừm, ta đã xem rồi, những chỗ được đánh dấu là điểm chính ta đã xem đi xem lại rất nhiều lần"
Lục Tân đáp lời giáo sư Bạch, bày tỏ mặc dù mình chỉ là một nhân viên bảo an nhưng thái độ làm việc của mình cũng rất tốt.
"Sắp đến giờ rồi."
Giáo sư Bạch liếc nhìn thời gian rồi nói với Lục Tân:
"Có lẽ xem tài liệu nhiều lần cũng không rõ ràng bằng tận mắt nhìn thấy một lần"
"Tám giờ sao?"
Lục Tân gật đầu và đến gần cửa sổ phòng chỉ huy.
Lục Tân còn nhớ, trên thời gian biểu, từ tám giờ đến mười hai giờ tối, tuyệt đối không được phép cối mũ bảo hiểm xuống.
Điều này cho thấy, bắt đầu từ tám giờ, chắc chắn sẽ xuất hiện điều bất thường gì đó.
"Giáo sư Bạch, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng"
Đúng bảy giờ năm mươi phút, Hàn Băng bước vào, nhìn lướt qua những "cái lon" trong phòng chỉ huy, cố nén cười.
Mặc dù phụ nữ bọn họ cũng đã thực hiện một số biện pháp bảo vệ, nhưng rõ ràng là bọn họ thoải mái hơn nhiều so với nam giới.
"Rất tốt."
Giáo sư Bạch uy nghiêm gật đầu rồi nói:
"Đây là lần so sánh và đối chiếu số liệu cuối cùng trước khi thí nghiệm, nó đóng vai trò vô cùng quan trọng."
Thấy thời gian cũng đã hòm hòm, những người khác đều không nói gì, chỉ đồng thời đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Để tiện quan sát, phòng chỉ huy chiến hạm của Thanh Cảng cao hơn rất nhiều so với boong tàu của Quốc Đảo, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy boong tàu thủy của Quốc Đảo từ trên cao.
Bọn họ chỉ trông thấy trên Quốc Đảo rộng mênh mông đó là một mảnh tối mịt, chỉ có đèn tham chiếu của chiến hạm quét qua.
Mặt trăng đỏ trên biển trông vô cùng rực rỡ và nặng nề, tọa lạc ngay trên đỉnh đầu của mọi người.
Lúc này, những người đàn ông với dáng vẻ uể oải và tê liệt kia vẫn đang nằm rải rác khắp boong tàu, như những chiếc bao tải rách nát hay những con voi biển thối rữa, trên thân thể bọn họ không có một chút sức sống của con người.
"Đã chuẩn bị xong..."
Đúng bảy giờ năm mươi tám phút, giáo sư Bạch nhẹ nhàng nhắc nhở.
Tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy đều nín thở chờ đợi, ai nấy đều yên lặng nhìn về phía boong tàu của Quốc Đảo.
Hai phút trôi qua rất nhanh, hay nói cách khác, không biết có thực sự đúng tám giờ hay không, qua mặt nạ thuỷ tinh của bộ quần áo bảo hộ, Lục Tân trông thấy trên boong tàu không có chút sức sống đó đột nhiên xuất hiện động tĩnh khe khẽ. Bọn họ lập tức tập trung nhìn, liền trông thấy những người đàn ông của Quốc Đảo hình như vừa nghe thấy gì đó, đột nhiên khẽ nhúc nhích, rồi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vốn không có chút cảm xúc của bọn họ bất thình lình trở nên kích động.
Ngay sau đó, càng ngày càng có nhiều người ngẩng đầu lên, giống như một bầy chim cánh cụt thối rữa bị đánh thức.
Bọn họ không chỉ ngẩng đầu lên, mà vẻ mặt của họ cũng nhanh chóng trở nên phấn khích và đầy sức sống, có người thì cẩn thận lắng nghe, có người thì chật vật chống đỡ thân thể gầy yếu, đứng lên từ trên boong tàu, ngửa mặt lên vầng trăng đỏ khổng lồ trên bầu trời rồi dang rộng vòng tay.
Dần dần, giống như nước biển đang sôi trào.
Lục Tân nhìn thấy trên boong thuyền đó, những người đàn ông của Quốc Đảo đang chuyển động rất nhanh, bọn họ trở nên càng lúc càng kích động, có người đã bắt đầu múa máy tay chân, biểu cảm trên mặt bọn họ đều si mê mãnh liệt, trái ngược với sự tê liệt và trống rỗng vào ban ngày của họ, có người thì hét toáng lên, có người thì điên cuồng giật lấy chai rượu, dứt khoát ném nút chai đi, rồi rót vào miệng từng ngụm lớn.
Một vài người trong số họ bắt đầu gõ mạnh vào boong tàu, như thể đánh ra một tiết tấu nào đó.
Nhiều người bắt đầu tay trong tay nhảy múa trên boong tàu một cách vui vẻ và ngay ngắn.
Râm! Rầm! Rầm!
Boong tàu bị bọn họ giẫm mạnh, tạo ra âm thanh trầm đục và có cảm giác như sắp bị xé rách.
Trên mặt đất xung quanh, thậm chí thi thể của những người bạn đồng hành của họ cũng bị họ giẫm thành thịt nát, nhưng cũng không có ai trong số họ thèm để ý.
Trong bộ đồ bảo hộ dày cộp, Lục Tân không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, xung quanh chỉ có sự im lặng chết chóc.
Thế nhưng, dưới ánh trăng đỏ, trước mặt Lục Tân, những người đàn ông của Quốc Đảo dường như đang tổ chức một bữa tiệc im ắng và cuồng nhiệt.
Loại điên cuồng đó tác động mạnh vào thị giác, khiến người ta có cảm giác dựng tóc gáy.
Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.
Đó là sự đè nén về mặt cảm quan, giống như thể có một âm thanh yếu ớt mơ hồ truyền đến, nhưng không thể nghe rõ.