Chương 1034: Vạn Kiếm Quy Tông
Đối với họ mà nói, điều này hệt như bản thân họ đang hưởng thụ sự sung sướng hão huyền nhất trên thế giới này, nhưng ngay tại thời điểm đó, có một suy nghĩ bắt đầu nhúng tay vào, định cưỡng chế lôi kéo bản thân ra khỏi trạng thái sung sướng này, ép buộc bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nếu nói một cách chính xác thì cũng giống như việc mình đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp thì lại thình lình xuất hiện một bàn tay ra sức lay mình dậy vậy.
Vì thế, họ càng thêm phẫn nộ, cũng càng thêm khủng hoảng.
Họ đang sợ giấc mộng tuyệt đẹp kia sẽ rời xa mình.
Rốt cục, khi phóng xạ tinh thần bên trong lãnh vực đạt tới 60% giá trị dự đoán, cảnh tượng trên boong thuyền cũng bắt đầu điên cuồng biến đổi không ngừng. Có người vì bị sức mạnh tinh thần bên trong lãnh vực ảnh hưởng mà nảy sinh cảm giác bị phân liệt, đau đến không muốn sống. Họ trở nên giống như những người ô nhiễm đặc biệt đã bị Búp Bê ảnh hưởng và dọn dẹp lúc ban đầu, cả người vặn vẹo cả lên, quỳ rạp trên đất, liều mạng đập trán xuống sàn tàu.
Nhưng phần đông mọi người lại để lộ vẻ mặt thống khổ, sau đó bỗng liều lĩnh vợt vào trong biển. Tại thời điểm đó, trên mặt họ hiện lên biểu cảm dứt khoát và quyết tuyệt, không chút do dự lao xuống biển.
Giờ đang là ban đêm, cộng thêm cơ thể vô cùng yếu ớt của họ, dù kỹ năng bơi lội có điêu luyện đến đâu nhưng một khi nhảy xuống biển cũng gần như chỉ còn lại một con đường chết.
Nhưng ngạc nhiên thay, trong số họ không ai tỏ ra hoảng sợ. Sau khi có một người dẫn đầu nhảy xuống biển, vô số người cũng đồng loạt tiếp bước theo sau.
Họ liều mạng chạy về phía đại dương, hệt như muốn thoát khỏi mảnh lãnh vực này vậy.
Ngay cả Búp Bê đang đứng bên cạnh Lục Tân, khi nương theo ánh sáng của ngọn đèn pha, trông thấy hành động nhảy xuống biến của đám người phía xa xa, cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi trong lòng. Cô ấy không hiểu nổi hành vi của họ, bởi vì đù những người này vô cùng uể oải, biếng nhác, thậm chí có thể vì vậy mà chết đói, nhưng thứ họ theo đuổi chính là sự vui thích, muốn hưởng thụ thời khắc sung sướng này, do vậy, khi đối mặt với cái chết, trong lòng họ cũng sẽ nảy sinh mẫu thuẫn.
Hệt như lúc Thanh Cảng thả đồ ăn và nước uống xuống thuyền cho họ cũng vẫn sẽ có vài người cầm lên ăn vài miếng, uống vài hớp.
Họ không nếm ra mùi vị gì, nhưng tính ra thì vẫn còn bản năng duy trì sự sống.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đối chiếu với những tài liệu có liên quan tới thí nghiệm mà bản thân đã đọc được trước đó, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Việc phóng xạ tinh thần trong lãnh vực tăng lên khiến họ cảm thấy áp lực.
Họ nhận ra giấc mộng đẹp của mình rất có thể sẽ bị phá vỡ, nên mới bắt đầu sợ hãi.
Những người bị "lời nguyền rủa của nhân ngư" ô nhiễm nặng nề như họ chỉ một lòng thầm muốn bảo vệ "người vợ mà người khác không thể nhìn thấy này".
Hành động nhảy xuống biển của họ không khác gì người bình thường muốn bỏ trốn vì tình cùng người mình yêu hết.
Vấn đề là lúc này, mật độ phóng xạ tinh thần bên trong lãnh vực rõ ràng còn chưa đạt tới trình độ để Búp Bê có thể khống chế hành vi của những người này.
Vậy, rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
"Báo cáo, bởi vì lãnh vực của Búp Bê khuếch tán quá nhanh đã khiến hành vi của những người bị ô nhiễm xuất hiện dị biến..."
"Hậu quả dự đoán, vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện một mảng lớn người bị ô nhiễm tử vong..."
Trong lúc Lục Tân đãng cân nhắc về vấn đề này, trong phòng chỉ huy đã có người vội vàng hồi báo lại tình hình bên này lên trên.
Nhưng hiển nhiên là dị biến này vẫn nằm trong dự đoán của Thanh Cảng.
Giáo sư Bạch ngồi giữa phòng chỉ huy, mặt mày không chút thay đổi, vẫn vững vàng như núi Thái Sơn. Ông trầm giọng hạ lệnh:
"Mời bốn vị nhân viên phụ trợ chuẩn bị sẵn sàng, lập tức bắt đầu thí nghiệm giai đoạn hai!"
Mệnh lệnh của giáo sư Bạch cũng đồng thời truyền qua tai nghe, tới tai Lục Tân.
Hắn bỗng có hơi tò mò, ngẩng đầu nhìn về mặt biển tối om om phía trước.
Những dị biến giả phụ trợ đó sẽ mang lại tác dụng gì đây?
"Rõ, dị biến giả phụ trợ xin hãy chuẩn bị, thí nghiệm giai đoạn hai lập tức bắt đầu!"
Sau khi mệnh lệnh của giáo sư Bạch được truyền xuống, bốn phía trên biển lập tức phát sinh biến hóa tương ứng.
Người đầu tiên có hành động chính là Tửu Quỷ.
Cô nữ sinh trung học mặc đồng phục tác chiến màu đen cũng biết rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này nên cô thậm chí còn không mang theo bình giữ nhiệt bên người.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, cô lập tức xách thùng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía boong thuyền Quốc Đảo, trên đó đang có vô số người ngươi đẩy ta kéo, ra sức điên cuồng vọt tới cạnh boong thuyền, sau đó lần lượt nhảy xuống biển như những viên hoành thánh rơi vào nồi nước sôi.
Cô hít sâu một hơi, bước tới chiếc ca-nô đậu gần đó. Nhấc chân dẫm lên thành ca-nô, tay cô ôm chặt cái thùng vào lòng, sau đó hít một hơi dài, hét lớn:
"Vạn Kiếm Quy Tông..."
Chung quanh không xuất hiện thanh kiếm nào, dù chỉ là một thanh cũng không có.
Tửu Quỷ vừa há miệng hét lớn, vừa xoay cái thùng về đúng phía thuyền Quốc Đảo, đồng thời mở nó ra.