Chương 1033: Căm Ghét
Trong trung tâm kiểm soát là các nhân viên đang hết sức chăm chú.
dần dần, trên đỉnh tháp tín hiệu, máy kiểm tra tinh thần bỗng lóe ra một tia sáng đỏ, lực lượng tinh thần khổng lồ, vô hình cũng theo mặt biển phun trào lên, nhờ bốn tháp tín hiệu mà các mối liên kết được hoàn thành và dần đi vào ổn định, giống một chiếc ô vậy.
"Bốn tháp tín hiệu, ba mươi sáu thiết bị ổn định kết nối thành công...."
"Lĩnh vực bước đầu hình thành, tiếp tục gia tăng lực lượng tỉnh Trong năm trung tâm kiểm soát, các nhân viên công tác nhìn thấy số liệu vận hành bình thường liền hưng phấn đến run rẩy.
Nhưng cùng lúc đó, khi một lực lượng tinh thần vô hình nhanh chóng mở ra rồi bao phủ cả Quốc Đảo thì những người điên cuồng này cũng đồng loạt ngẩng đầu lên vui sướng, hai mắt họ đỏ như máu đồng thời trở nên lóe ra tia cảnh giác và u ám.
Lĩnh vực của Búp Bê triển khai rất nhanh, nhưng những người bị lĩnh vực bao phủ không dễ gì loại bỏ ô nhiễm.
Đa số vẫn còn đang trong trạng thái ô nhiễm sâu, hơn nữa còn bắt đầu cảnh giác.
Khoảng cách quá xa làm họ không nhìn thấy được Búp Bê.
Tuy nhiên, họ lại vô cùng chán ghét loại lực lượng tinh thần vô hình này nên đã ngẩng đầu lên như gào thét với đêm đen.
Búp Bê - nguồn gốc của tất cả lực lượng tinh thần này bỗng nhẹ nhàng mở mắt, sau đó có chút khó chịu.
Lục Tân vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cô đã tỉnh ý nhận ra sự thay đổi biểu cảm của cô.
Sau một hồi ngơ ngác, hắn mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lực lượng tinh thần của Búp Bê đã bao phủ lên tất cả người Quốc Đảo nên cô có thể cảm nhận được sự căm hận và chán ghét của họ.
Mà những cảm xúc này đều nhắm vào Búp Bê.
Đây là lần đầu tiên cô bị người khác căm hận và chán ghét đến vậy.
Búp Bê sẽ cảm nhận được nỗi thống hận và căm thù của những người này, từ đó sản sinh ra cảm xúc uất ức cùng khổ sở, chuyện này đúng là không ai ngờ tới. Không chỉ Lục Tân không nghĩ đến, mà ngay cả người kiểm soát toàn bộ kế hoạch thực nghiệm như giáo sư Bạch cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Nhưng việc này cũng rất bình thường, thí nghiệm nào mà chẳng có vài điểm không phù hợp với suy nghĩ của mình chứ.
Lục Tân hít sâu một hơi, tuy hiểu thì hiểu đấy, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng...
Một Búp Bê chưa từng cảm nhận những tình cảm và cảm xúc thế này có thể chịu đựng nổi không?
Đối diện với ánh nhìn của Lục Tân, Búp Bê khẽ mím chặt môi.
Một giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi đôi mắt to tròn, chầm chậm lăn dài trên má, nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn kiên cường như vậy. Cô ấy gồng mình chịu đựng nỗi thống khổ và hận thù của những người Quốc Đảo bị ô nhiễm, hệt như một cô gái nhỏ dù phải đối mặt với trăm ngàn tiếng mắng chửi cũng vẫn có thể kiềm nén nỗi uất ức của mình lại, nhẹ nhàng, bình tĩnh nói với đám người bị ô nhiễm kia bằng giọng điệu êm ái, dịu dàng:
"Tình trạng của các ngươi không được tốt lắm, mau mau khỏe lên đi..."
Lời nói của cô ấy chỉ có duy nhất một mình Lục Tân nghe thấy.
Nhưng sức mạnh tinh thần của cô đã nhanh chóng khuếch tán ý chí này ra ngoài, bao trùm mọi phương.
Lục Tân thở dài nặng nề.
"Hừ hừ hừ..."
Những người Quốc Đảo bị ô nhiễm dường như cũng đã cảm nhận được ý chí của Búp Bê thông qua cỗ sức mạnh tinh thần vẫn còn rất mờ nhạt này, nhưng hiện tại, sức mạnh tinh thần bên trong lãnh vực được dựng nên đầy thô sơ này miễn cưỡng xem như là bao phủ toàn bộ, chứ còn chưa đủ mạnh để gây ảnh hưởng lên họ.
Bởi vậy, phản ứng của họ lúc này trái lại càng thêm điên cuồng hơn.
Với họ mà nói, lúc bấy giờ, họ như bị nhốt trong một căn phòng có áp lực cực lớn, khắp nơi đều tràn ngập sự thù địch khiến bản thân phải cảnh giác cao độ, càng bế tắc hơn nữa là không có chỗ nào để trốn, cũng chẳng biết kẻ địch đang ẩn núp ở đâu. Vì vậy, họ chỉ có thể ra sức gào rống, hệt như một con trâu điên không thể phát tiết cơn tức trong lòng nên chỉ có thể liều mạng chạy tán loạn, va đập lung tung khắp thuyền.
Tròng mắt mỗi người đỏ hết cả lên, nhưng lại không biết nên công kích ai mới đúng, chỉ có thế phát ra càng nhiều sự căm hận.
Búp Bê cảm nhận được hết tất cả những nỗi thống hận này.
Nhưng cô ấy chỉ khẽ nhắm hai mắt lại, yên lặng chịu đựng nỗi căm hờn của họ, cũng cố gắng xây dựng lãnh vực tinh thần của mình ngày càng thêm dày đặc và mạnh mẽ.
"Đơn vị diện tích phóng xạ tinh thần đang dần dần tăng lên..."
"Đã đạt tới 20%... 30%... 45%... Giá trị dự đoán."
Trong phòng chỉ huy, một đám nhân viên công tác khẩn trương nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình, trái tim nảy lên thình thịch.
Có mỗi lãnh vực xây dựng sơ bộ thôi là vô dụng.
Chỉ khi phóng xạ tinh thần bên trong lãnh vực đạt tới giá trị tiêu chuẩn nhất định mới có thể làm ra tác dụng dọn dẹp.
Đây là một quá trình lâu dài và thong thả.
Nhưng dưới sự kiên trì của Búp Bê, phóng xạ tinh thần bên trong lãnh vực đang ổn định tăng trưởng từng bước một. Sự biến hóa trên boong tàu Quốc Đảo cũng theo đó mà đến.
Những người bị ô nhiễm đang chìm đắm trong thống khổ và tức giận đã bắt đầu cảm nhận được sức mạnh tinh thần xung quanh mình đang không ngừng tăng lên.