Chương 104: Nguồn Ô Nhiễm
Lục Tân lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối khủng khiếp đột nhiên bốc ra, hắn
đưa tay áo che miệng và mũi. Cùng lúc này, em gái ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo
hắn. Thật ra, không cần em gái nhắc nhở, dựa vào thị lực vừa mới thích ứng
được với ánh sáng trong phòng, Lục Tân thấy một người ngã ở dưới đất, mùi hôi
thối khủng khiếp này chính là bốc ra từ một người.
Không, là một xác chết.
Nhưng thứ khiến Lục Tân có chút cảnh giác lại không phải là xác chết, mà là bệ
cửa sổ.
Lúc này bên bệ cửa sổ có một bóng đen, hắn đang ôm gối ngồi yên lặng bên cửa
sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Lục Tân chắc chắn rằng cảm giác sợ hãi mạnh mẽ đó
đến từ hắn.
Em gái nhìn chằm chằm bóng đen kia, đó là một thân hình hơi quỳ xuống với đôi
mắt sáng ngời.
Lục Tân nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu em gái đừng bắt nạt hắn, rồi khẽ nói: “Có
thể nói chuyện được không?”
Bóng đen đó chỉ lặng lẽ ôm gối ngồi bên cửa sổ, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Đã xác định được rồi, chỉ là một nguồn ô nhiễm thông thường!”
Lục Tân khẽ thở dài, nói với Hàn Băng trong kênh trò chuyện, sau đó xoay người
chạm vào công tắc phía sau cửa.
“Bụp!”
Khi ánh đèn đột nhiên chiếu vào căn phòng này, trong nháy mắt bóng đen trên bệ
cửa sổ đã biến mất, ngay cả cảm giác sợ hãi trong căn phòng này dường như cũng
tiêu tan không ít, Lục Tân lúc này đã có thể nhìn rõ bài trí trong căn phòng.
Một chiếc giường khá rộng, trên giường là tấm chăn được trải ra một cách lộn
xộn, một nửa đã bị lôi xuống đất.
Lần theo tấm chăn, có thể thấy cái xác nằm trên mặt đất, đã chết được bốn năm
ngày, trên thi thể có nhiều chỗ đã bị thối rữa.
Hắn giữ một tư thế bò từ trên giường xuống, lòng bàn tay dùng sức duỗi về phía
trước. Cách lòng bàn tay hai ba mét có một lọ thuốc nhỏ, có vài viên thuốc con
nhộng màu vàng đổ ra từ bên trong lọ thuốc.
Có lẽ trước khi chết hắn đã với tay để lấy lọ thuốc, nhưng thất bại.
“Đã tìm thấy thông tin liên quan. Phòng 1004, tòa nhà C thuộc khu mỏ có một
người thanh niên tên Vương Sở thuê ở. Năm nay hắn 23 tuổi, làm việc trong một
nhà máy ở phía bắc thành phố, sống một mình, không có đăng ký người thân, cũng
không có tiền án tiền sự khác...”
Trong kênh trò chuyện, giọng nói của Hàn Băng nhẹ nhàng vang lên: “Có thể nhìn
ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn không?”
Lục Tân ngồi xổm xuống nhặt lọ thuốc nhỏ lên, chỉ thấy bên trên có in dòng chữ
Nitroglycerin mờ mờ.
Hàn Băng có thể nhìn thấy dòng chữ trên lọ thông qua hình ảnh trong camera
trên người Lục Tân, cô lập tức phân tích: “Nitroglycerin là một loại thuốc
dùng để điều trị bệnh động mạch vành và đau thắt cơ tim. Nếu thi thể không có
chấn thương bên ngoài, có thể chắc chắn rằng người chết rất có khả năng chết
vì nhồi máu cơ tim, vì không thể kịp thời lấy thuốc uống mà dẫn đến tử vong.”
“Nhưng phải đợi sau khi khám nghiệm tử thi mới có thể xác định nguyên nhân cái
chết.”
“Bây giờ phải xử lý thế nào?”
Lục Tân gật đầu, hỏi Hàn Băng trong kênh trò chuyện.
“Nên sử dụng túi ngăn đặc biệt để chứa thi thể, ngăn chặn liên hệ giữa nguồn ô
nhiễm với bên ngoài, sau đó mới cho đội hỗ trợ vào hiện trường.”
Lục Tân đồng ý, hắn lấy từ trong túi sau lưng ra một cái túi được xếp vuông
vức, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng sau khi mở ra, hắn phát hiện diện tích
của nó khá lớn. Đây là loại vật liệu gần như nhựa, rất hiếm thấy trên thị
trường. Trước đây trong khi làm việc Lục Tân từng nhìn thấy loại túi tương tự,
hắn biết đây là một kiểu mới được bện từ sợi thủy tinh.
Hắn làm theo lời Hàn Băng, cho xác vào trong cái túi. Sau khi đã gói kỹ, hắn
dừng lại một lúc rồi bỏ lọ thuốc vào bên trong.
Lúc này, cảm giác sợ hãi xung quanh đã tan biến gần hết, hầu như không còn cảm
nhận được nữa.
Hàn Băng thông qua kênh trò chuyện, thay hắn thông báo cho đội hỗ trợ.
“Vậy, nguồn ô nhiễm này được hình thành như thế nào?”
Lục Tân vừa hỏi vừa đi đến bên cửa sổ. Hắn mở toang cửa sổ ra để mùi hôi thối
trong phòng tản đi bớt.
“Báo cáo cụ thể nên được rút ra từ nghiên cứu sau khi sự việc xảy ra…”
Hàn Băng nói một câu, hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, vấn đề này thực
sự không khó để phân tích.”
“Người thanh niên tên Vương Sở này sống một mình trong căn nhà này. Hắn không
có người thân, cũng không có bạn bè. Hắn mắc bệnh tim nên có chuẩn bị sẵn
thuốc Nitroglycerin trong nhà. Nhưng vào một đêm, hắn bỗng lên cơn đau tim,
nhưng vì không kịp lấy thuốc nên đã chết trong căn nhà này. Có lẽ những cảm
xúc mãnh liệt trước khi cận kề cái chết đã khiến tinh thần của hắn xuất hiện
những thay đổi khác lạ.
“Nhưng, vì hắn không có suy nghĩ muốn hại người nên chỉ hình thành nên nguồn ô
nhiễm thấp hơn cấp độ D, không biến thành quái vật tinh thần. Cũng vì hắn đã
chết, nên khả năng lan rộng của nguồn ô nhiễm này cũng rất chậm và không có ý
thức.”
“Nguồn ô nhiễm như vậy có tác động tinh thần hoặc ảnh hưởng nghiêm trọng nhất
đến người khác”
“Nhưng vì hắn không chủ động đồng hóa và tấn công người khác, tính nguy hiểm
và mức độ lây nhiễm của hắn tương đối thấp. Về lý thuyết, đây có thể được coi
là nguồn ô nhiễm cấp E, cũng là một nguồn ô nhiễm tương đối thuần túy. Dù phạm
vi ảnh hưởng của nó tương đối rộng, nhưng nếu tiếp xúc trong thời gian ngắn sẽ
không thực sự bị ô nhiễm. Tất nhiên, nếu bị ảnh hưởng bởi nó trong thời gian
dài, chắc chắn sẽ có một số thay đổi đáng sợ.”