Chương 1047: Hắn Tỉnh Chưa?
Bà mỉm cười nói:
"Không phải mấy ngày hôm trước mới vừa gặp mặt sao?"
"Những kẻ đó sao có thể xem là ta được?"
Trên mặt người phụ nữ mặc đầm đen lộ ra biểu cảm dè bĩu:
"Tên đó ngay cả người hầu cũng không bằng nữa"
"Bởi vì Hắc Hoàng Hậu quá kiêu ngạo, nên ngay cả chính bản thân mình cũng xem thường, đúng không?"
Hình như mẹ hiểu rất rõ con người cô ta, bà nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói tiếp:
"Hắc Hoàng Hậu chỉ có một, cho nên thứ được phân ra từ người cô ta không được xem như Hắc Hoàng Hậu chân chính, thậm chí ngay cả người hầu cũng không phải, chỉ có thể coi như là mấy thứ hèn mọn và thấp kém thôi nhỉ?"
"Ta kỳ thật vẫn luôn rất khó hiểu, lý do thật sự là vì ngươi không thích những thứ rơi ra từ người mình..."
"Hay sự thật là trước giờ ngươi vẫn luôn căm ghét chính mình?"
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đầm đen, hay nói đúng hơn là Hắc Hoàng Hậu, thoáng hiện nét căng thẳng. Nhưng biểu cảm đó của bóng ma nhanh chóng tan biến dưới Trăng Máu.
"Nói những lời này để làm gì?"
Trên mặt cô ta hiển lộ vẻ tươi cười, ánh mắt lại dán chặt về phía sau lưng mẹ, nhẹ giọng nói:
"Cuối cùng cảnh tượng này cũng xuất hiện"
"Đáng tiếc là ta không có cách nào đứng gần quan sát cả"
Mẹ mỉm cười, đáp lại:
"Ai biểu ngươi trước giờ luôn khinh thường chuyện che giấu bản thân chứ?"
"Nếu không phải biết ngươi cũng muốn đến, có lẽ ta cũng chẳng đích thân đến đây để xem cảnh này đâu."
Hắc Hoàng Hậu cũng không tiếp lời mẹ nói, ánh mắt cô ta hơi dịch sang chỗ khác, cười nói:
"Điều này nói lên được gì?"
"Hắn tỉnh chưa?"
Mẹ tươi cười đáp lại cô ta:
"Hình như ngươi rất quan tâm tới trạng thái của hắn?"
"Nói như chị nghe chẳng hay chút nào."
Hắc Hoàng Hậu mỉm cười nói:
"Cả hai chúng ta đều biết thái độ của hắn quan trọng ra sao mà."
"Ngươi nên biết thực nghiệm mà những đứa nhóc này làm táo bạo cỡ nào và cũng biết rằng việc này sẽ tạo nên sự chấn động lớn bao nhiêu. Đương nhiên, vẫn sẽ có rất nhiều người bị việc này hấp dẫn mà mò tới. Nói cách khác, khi những người bị đợt thực nghiệm này thu hút tới nhìn thấy đứa nhỏ kia, trong lòng sẽ hoảng hốt cỡ nào chắc không cần ta phải nói cho ngươi nghe đâu nhỉ? Ngươi là cố ý muốn để lộ hắn ra cho người ngoài nhìn thấy sao?"
"Một khi đã như vậy..."
Cô ta dừng lại vài giây, sau đó mỉm cười nói tiếp:
"Đương nhiên thái độ của hắn vô cùng quan trọng rồi"
"Chẳng lẽ đến tận bây giờ mà ngươi vẫn chưa nhận ra ư?"
Mẹ không phản bác lời cô ta nói, ngược lại còn nở nụ cười:
"Thật ra hắn không có ý muốn tỏ thái độ gì hết, chỉ là thầm mong các ngươi tránh xa một chút thôi."
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể xem loại phản ứng này như là thái độ mà hắn muốn biểu đạt."
Nụ cười trên mặt Hắc Hoàng Hậu càng thêm sâu sắc, tầm mắt cô ta không dừng lại phía sau mẹ nữa, mà dời sang khuôn mặt mẹ, hơn nữa còn cẩn thận quan sát.
Nét mặt của cô ta vẫn luôn là cái kiểu kiêu ngạo, thích tỏ ra cao cao tại thượng để săm soi người khác, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt cô ta, sẽ thấy sâu trong đôi mắt đó, thỉnh thoảng sẽ thoáng nổi lên chút gợn sóng, tựa như là đang... Ghen tị?
"Chị đúng là một người thông minh, có thể vạch ra một kế hoạch khổng lồ như vầy từ lâu..."
Cô ta vẫn nở nụ cười mỉm, mở miệng:
"Nhưng đâu phải chỉ có mỗi một đứa, cách đây không lâu ta cũng tìm được một nhóc rồi đó..."
"Mặt khác, ta phải nhắc nhở chị một câu, đừng tốn quá nhiều tâm tư lên người đứa nhỏ này...
Chiếc đầm đen hoa lệ của cô ta nhẹ nhàng đung đưa, những sợi tơ mỏng nhẹ vô hình dần dần tản mát khắp mặt biển.
Dưới đáy biển, khi con cá đang dúi mình vào cát vì sợ thình lình chạm vào sợi tơ này, nó bỗng trở nên rất quái lạ. Rõ ràng chỉ là cá, nhưng trong mắt bọn chúng lại xuất hiện thần thái kiêu ngạo, hơn nữa còn nhìn lẫn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng mà cao quý.
Trong mắt con cá rõ ràng hiện lên vẻ chán ghét.
Hắc Hoàng Hậu nhìn xuyên qua mặt biển, ghét bỏ nhìn về phía con cá nơi đáy biển, miệng chậm rãi khép mở, nói xong lời nhắc nhở của mình:
"Ta chán ghét tất cả những thứ rơi rớt ra từ người ta..."
"Nên có lẽ, không chừng người kia cũng sẽ căm ghét những thứ rơi ra từ người hắn cũng nên...
Nụ cười mỉm và biểu cảm trên mặt mẹ không hề thay đổi, nhưng ở sâu trong đáy mắt, một luồng khí lạnh dần dần xuất hiện.
Hắc Hoàng Hậu bật cười ha ha, sau đó nhẹ nhàng xoay người, dưới vầng Trăng Máu, cô ta nhanh chóng lẩn đi thật xa.
"Xoẹt...
Khi sự hỗn loạn và ầm ĩ, cùng với những sinh vật thần bí vẫn luôn ẩn núp xung quanh dòm ngó bọn họ dần bị dọa cho thối lui, Búp Bê cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Một người đang gánh chịu áp lực cực lớn trong lòng bỗng cảm thấy hơi do dự, hơi hoang mang, cô ấy không thích ứng kịp với sự im lặng tới quá đột ngột này.
Sau khi ngây người hồi lâu, cô ấy mới quay đầu, nhìn về phía Lục Tân.
Chào đón cô ấy chính là nụ cười của Lục Tân. Lúc này hắn đang ngồi trên cột buồm, khóe môi cong cong, đầu gật nhẹ, tựa như đang khen ngợi cô ấy.
Thoạt đầu, Búp Bê có hơi ngây ngẩn và hoang mang, nhưng ngay sau đó, cô lập tức chìm đắm trong sự vui sướng.
Cô ấy gật đầu thật mạnh, sau đó xoay người lại, nghiêm túc quan sát người cá khổng lồ đang lơ lửng trên không và cả những cư dân Quốc Đảo đang thống khổ, tuyệt vọng trên thuyền.
Bàn tay cầm dù nhẹ buông, để mặc cho dù che nắng bay lên trời.