Chương 1046: Tháo Chạy
Trận chiến giằng co hơn mười giây thì bỗng hắn nhận ra được gì đó nên liền đột ngột ngẩng đầu lên.
Ánh mắt từ trên chín cái đầu Rắn Đỏng loạt trợn tròn nhìn thẳng về phía căn cứ thí nghiệm.
Nhân cơ hội ấy, cô gái nhỏ thoải mái đến gần hắn, sau đó để lại hai dấu tay màu đen, hơn nữa hai dấu tay nhỏ nhắn này như muốn xuyên qua âu phục của hắn, luồn vào trong cơ thể rồi kéo hết nội tạng hắn ra ngoài.
Nhưng người đàn ông mặc âu phục đã nhanh chóng lùi lại, cơ thể bỗng biến thành con rắn chín đầu, sau đó bơi đến bên kia du thuyền.
Chín cái đầu rắn đan vào nhau lại biến thành người đàn ông mặc âu phục, chỉ là dấu tay nhỏ bé trước ngực lại hiện rõ lạ thường.
"Không đánh nữa."
Miệng của con rắn ở giữa tách ra hai bên tỏ vẻ chia buồn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Quay về nói với anh của ngươi, ta chỉ tò mò mà thôi."
Vừa nói xong thì đột nhiên hắn nhảy lên, sau đó đáp xuống mặt biển, rồi lùi lại càng lúc càng xa.
Cô gái hơi ngạc nhiên mở to mắt nhìn, còn vẫy vẫy tay với hắn:
"Ngươi không đi chơi cùng ta thật hả?"
"Nhà của ta vui lắm..."
Một trong những cái đầu rắn của hắn quay sang liếc cô, thấp giọng nói:
"Ngươi nói dối."
Dưới đáy biển sâu thẳm, vừa nhìn thấy bóng dáng khổng lồ phản chiếu dưới mặt biển là con quái vật liền đột ngột cảnh giác, nó nhanh chóng lùi về sau, thân hình to lớn của nó đột ngột vươn về phía trước, như là phản ứng nguy hiểm theo bản năng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng vì cơ thể của nó quá lớn, mà hơn một nửa lại ẩn dưới biển sâu không cách nào thoát ra được.
Vì thế, khi nó dùng sức vung người lên thì bỗng có một cánh tay to lớn thò lên khỏi mặt biển.
Râm một tiếng, bàn tay to lớn ấy bắt được cái cổ của con quái vật, sau đó mạnh mẽ kéo xuống lòng biển, sóng biển bắn cao mấy chục thước, bọt khí liên tục trào lên ùng ục, cơ thể quái vật hoàn toàn bị xé rách, rồi chìm dần xuống biển sâu.
Nó giãy dụa làm cho sóng biển càng dâng lên cuồng bạo như thể đáy biển đang xảy ra động đất.
Qua khoảng chừng vài giây, con quái vật biển bị mất nửa cái đầu mới nổi lên lại mặt biển sau đó ra sức chạy trốn.
Một tiếng cười giễu cợt và tiếng nhai nhóp nhép vang lên từ phía sau nó.
Phần lớn cơ thể nó đều bị bóng đen bao phủ sau đó xé nát hết da thịt.
Không ai biết được khi nó hoàn toàn thoát khỏi vùng biển này, cơ thể còn lại được bao nhiêu phần.
Phía bắc căn cứ thí nghiệm, Nhãn Kính Cẩu bị đá một cước đến lờ mờ nhô đầu lên khỏi mặt biển, thổ ra bóng nước ọc ọc.
Nó có chút bối rối, nhưng vừa phát hiện đối phương rất lợi hại thì không dám xông lên nữa.
Làm sao giờ làm sao giờ?
Không dễ gì mới có cơ hội thể hiện, nhưng đánh không lại thật...
Thời điểm mấu chốt như vậy, chẳng lẽ phải nhờ đích thân sếp ra tay ư?
Trong lúc nó đang nao núng, thì người ẩn nấp ở trên cao nhìn xuống, cao ngạo liếc nhìn nó một cái như thể không lọt vào kẽ mắt.
Hắn thản nhiên nâng chiếc mũ dạ màu đen của mình sau đó tiếp tục chăm chú ghi chép lại những chuyện đã xảy ra ở căn cứ thí nghiệm.
Nhưng nó không hề chú ý rằng trên tảng đá ngầm phía sau đang xuất hiện hai cơn lốc xoáy một lớn một nhỏ, sau đó lại có hai kẻ ấn nấp khác cũng đội mũ dạ đen từ trong đi ra, một người thì mỉm cười chân thành, một người thì gượng cười giả tạo.
Bọn chúng đi đến nhìn chằm chằm người ẩn nấp.
Người ẩn nấp đang chăm chú làm việc cũng hơi sửng sờ, hắn cứng nhắc xoay người nhìn hai ông lớn nịnh nọt.
Ngay sau đó, hai người ẩn nấp bỗng lao đến rồi tẩn hắn một trận.
Sau đó, bọn chúng đồng loạt hướng về phía căn cứ thí nghiệm rồi tháo mũ xuống, cung kính hành lễ.
Mỗi người một chân kéo tên ẩn nấp bầm dập này trở về trong lốc xoáy.
Nhãn Kính Cẩu hơi sững sờ một chút rồi mới phản ứng lại.
Nó lại nhảy lên mặt biển, giũ giũ máu dính trên người, cảm thấy oai phong lại rồi này.
Sự hỗn loạn dày đặc khiến người ta hoảng hốt cực độ này lúc xuất hiện thì vừa nặng nề lại thong thả, nhưng khi kết thúc lại cực kỳ dứt khoát.
Đứng đường ven biển phía tây, mắt hướng về trước, có thể nhìn thấy trên không dần nổi lên từng cơn sóng gợn, khẽ khàng tiến về phía trung tâm, đồng thời cũng cảm nhận được từ chỗ trung tâm bỗng vang lên tiếng chấn động kịch liệt, hệt như một vụ nổ, âm thanh nhanh chóng lan truyền khắp nơi, sau đó mọi thứ lại khôi phục về dáng vẻ an bình ban đầu.
Những cái bóng vô hình, vô dạng, số lượng lại nhiều kinh khủng cợt vội vàng tránh sang hai bên như bầy cá bị dọa sợ.
Tại thời điểm mọi thứ diễn ra, mẹ chưa từng quay đầu lại. Bà chỉ lẳng lặng đứng đó, ngước mắt tao nhã ngắm nhìn người phụ nữ mặc chiếc đầm đen xa hoa, đắt tiền, đầu đội vương miện làm từ bụi gai kia.
Người phụ nữ kia hình như rất muốn tiến lên, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cô ta vẫn không thử xông tới.
Trái lại, khóe miệng còn cong lên, nở nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào, về lạnh lùng và cao ngạo trong mắt tan biến, cô ta nhỏ giọng cười khẽ:
"Chị, đã lâu không gặp..."
Nụ cười trên mặt mẹ cũng vậy, càng thêm ngọt ngào và chân thành.