Chương 1050: Ô Nhiễm Môi Trường
Sau khi thai nghén cảm xúc một lúc, hắn nở nụ cười, nói:
"Lần này...
Lục Tân nói:
"Ném tàn thuốc lá vào trong biển là không tốt đâu..."
Cảm xúc của giáo sư Bạch lại bị cắt ngang.
Lục Tân quay đầu nhìn hắn, nói:
"Làm vậy sẽ khiến ô nhiễm môi trường đó."
Giáo sư Bạch không biết nói tiếp như thế nào, theo bản năng Cười Cười:
"Chỉ là một tàn thuốc lá thôi mà"
"Vậy cũng không được đâu."
Lục Tân nghiêm túc nói:
"Nếu như nói như lời lão viện trưởng của chúng ta thì một tàn thuốc lá chỉ là chuyện nhỏ."
"Nhưng ném tàn thuốc thì là vấn đề thái độ."
"Thái độ là chuyện lớn."
Giáo sư Bạch không thể khơi gợi hứng thú được nữa, đành phải nói theo câu chuyện của Lục Tân:
"Ngươi nghĩ biển cả sẽ quan tâm sao?"
"Đương nhiên là biển cả sẽ không quan tâm, chỉ là một tàn thuốc thôi mà"
Vẻ mặt Lục Tân khiến người khác không thể nhìn ra được hắn đang nghiêm túc hay đang vu vơ, nói:
"Nhưng một tàn cũng làm ô nhiễm, một người ném tàn thuốc xuống thì biển cả không quan tâm, hai người cũng sẽ không quan tâm, một trăm người... có lẽ cũng không..."
"Nhưng ta nghĩ khi ngày càng có nhiều người ném tàn thuốc xuống bên dưới, vượt qua giới hạn, vậy chắc biển cả sẽ nổi giận nhỉ?"
"Vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó"
Sắc mặt giáo sư Bạch trở nên nghiêm trọng, một lúc sau hắn mới nói:
"Ngươi học được đạo lý này ở đâu vậy?"
Lục Tân quay đầu sang nhìn hắn, thản nhiên nói:
"Sách giáo khoa tiểu học trước khi Trăng Máu diễn ra."
"Bài tự nhiên đầu tiên, con người phải bảo vệ môi trường"
Vừa nói vừa nhìn giáo sư Bạch, hỏi:
"Kiến thức của ngươi rộng rãi như vậy, chẳng lẽ chưa từng học cái này hay sao?"
Cuối cùng giáo sư Bạch xấu hổ rời khỏi.
Những lời hắn chuẩn bị trước đó chẳng hề nói ra được một câu nào.
Điểm mấu chốt chính là hắn cảm thấy mình không phải là hạng ngu ngốc, thậm chí còn thuộc hàng ngũ thông minh.
Nhưng cho tới tận lúc rời đi hắn cũng không biết Đan Binh đang thể hiện điều gì với mình...
Chẳng lẽ thật sự chỉ thảo luận vấn đề tàn thuốc sẽ ô nhiễm biển cả hay sao?
Bình thường mà nói vào thời điểm quan trọng này, mỗi một câu một chữ của một người quan trọng như hắn đều đáng giá để suy ngẫm cẩn thận.
Vậy nên nhất định là hắn đang biểu đạt điều gì đó với mình.
Nhưng sau khi giáo sư Bạch nghĩ kỹ lại, nhớ lúc Lục Tân nói chuyện với mình vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, sau đó kết hợp với biểu hiện thường ngày của hắn...
Trong tiềm thức, hắn lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chẳng lẽ hắn đang thảo luận vấn đề sách giáo khoa tiểu học với mình thật hay sao?
Giáo sư Bạch suy nghĩ tới mức đau đầu, đi tới trước mặt trợ lý, gõ nhẹ lên trán hắn.
"Đi thông báo cho mọi người từ hôm nay trở đi, tất cả hoạt động nghiên cứu và quan sát Đan Binh đều dừng lại:
Sau khi nói xong, hắn định đi ra nhưng không kìm được quay đầu lại, bổ sung thêm một câu:
"Mặt khác, báo cho nhóm hỗ trợ, khi chia tách căn cứ thí nghiệm, cứu chữa những người còn sống dưới nước thì hãy chú ý thu dọn phân loại các loại rác thải dưới biển..."
"Dù sao cũng phải bảo vệ môi trường biển"
Sau khi giáo sư Bạch rời khỏi, Lục Tân lại lặng lẽ hưởng thụ khoảng thời gian thuộc về riêng mình.
Hắn biết giáo sư Bạch tới tìm mình lúc này chắc chắn là có điều gì đó muốn nói với mình, dù sao thì lão già này cũng là người thông minh, cho dù bổ đầu hắn ra để nghiên cứu rõ ràng từng nếp nhăn trên não thì cũng chưa chắc biết được lý do vì sao hắn lại thông minh như vậy. Khi nãy tiến hành thí nghiệm, chắc chắn hắn đã nhìn ra điểm gì đó...
Nhưng hiện giờ Lục Tân không muốn nói chuyện mấy việc này với hắn.
Vậy nên Lục Tân cố tình tìm lý do nói vài chuyện tào lao bí đao với hắn.
Sự thật chứng minh lão già đó đã bị vài câu nói ba lăng nhăng kia của mình dọa.
Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao...
Mình cũng am hiểu...
Hắn lại quan sát xung quanh, chỉ thấy xung quanh vô cùng náo nhiệt, có đủ các loại người khác nhau. Có người đang ăn mừng, có người đang khẩn cấp tăng ca những công việc giai đoạn tiếp theo, mọi việc tiến hành đâu vào đấy, hoàn toàn khác với bầu không khí hỗn loạn, bị đè nén khi nãy.
Trong thời gian ngắn, vùng biển này đã được thay da đổi thịt.
Giống như đã về đúng lại với bản chất của mình.
Nhưng...
Lục Tân đang từ tốn hút thuốc quan sát xung quanh.
Hắn mơ hồ cảm nhận được dường như bắt đầu ở nơi này, có thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi.
Nước biển đen nhánh xung quanh rộng vô cùng vô tận, dường như nó ẩn giấu đi một thế giới khác.
Khi Lục Tân ngẩn người quan sát nước biển, dường như ánh mắt hắn xuyên qua được mặt biển đen nhánh, nhìn thấy được một thế giới màu máu, nơi đó có vô số quái vật thi nhau gầm thét, du đãng khắp nơi, dũng cách thức của bọn hắn truyền bá những chuyện xảy ra ở đây đi.
Mà ở phía bên này, tất cả mọi người đang hoan hô, chúc mừng thành công của bọn hắn...
Ổ phía bên kia, dường như đám quái vật kia...
Hưng phấn hơn, thậm chí là tới mức cuồng nhiệt.
Lục Tân thở dài một tiếng, ánh mắt tập trung, hóa ra tất cả những gì hắn thấy khi nãy đều là ảo giác.
Trong mặt biển chỉ có hình chiếu mặt trăng máu, mơ hồ nhuộm đỏ cả vùng biển này.
Lục Tân đột nhiên cảm thấy mình ngồi đây quá nhàm chán đi.
Vậy nên hắn đột nhiên cười cười, lắc đầu, ném tàn thuốc xuống dưới biển.