Chương 1056: Quay Lại Cô Nhi Viện
Lục Tân nhận lấy, rồi mỉm cười nói với Hàn Băng:
"Thời gian này, ngươi thực sự đã rất vất vả rồi."
"Đan Binh tiên sinh, bây giờ nếu ngươi cứ nói những lời khách sáo như vậy, sẽ khiến ta cảm thấy rất không thoải mái..."
Hàn Băng như cố ý, mà cũng như vô ý nói một câu, cô không uống bia, mà chỉ bưng một tách trà rồi chậm rãi uống. Cô mỉm cười nói:
"Bây giờ, ký túc xá, văn phòng, sân chơi nhỏ, cây ăn quả, thậm chí cả vườn rau đều đã được hoàn thành. Ngươi còn điều gì không hài lòng không?"
Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu nói:
"Không có gì cả."
"Ta có một câu hỏi..."
Hàn Băng đột nhiên quay đầu nhìn Lục Tân, rồi mỉm cười nói:
"Đan Binh tiên sinh thực sự rất nghiêm túc trong công việc, từ việc chọn căn biệt thự phù hợp cho đến những việc sửa chữa và bố trí từ trong ra ngoài, ngươi đều đích thân lựa chọn, ngươi đã suy nghĩ rất chu đáo, thậm chí còn cân nhắc đến những chi tiết nhỏ như khi bọn trẻ đi vệ sinh vào ban đêm, liệu chúng có sợ hãi vì phải đi qua hành lang rất dài hay không, nhưng điều khiến ta tò mò là..."
Hàn Băng dừng lại giây lát, bưng tách trà lên, quay đầu nhìn về phía Lục Tân rồi nói tiếp:
"Hình như ngươi đã quên giữ lại một phòng cho mình"
"Chuyện này..."
Lục Tân trở nên ngơ ngác trước câu hỏi của Hàn Băng, hắn quay đầu nhìn căn biệt thự nhỏ với ánh đèn ấm áp hắt ra từ các phòng.
Lục Tân chậm rãi hớp một ngụm bia, nỗ một nụ cười rồi nói:
"Không đủ phòng a"
Hàn Băng chậm rãi gật đầu rồi mỉm cười nói:
"Ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc ai là người đáng để Đan Binh tiên sinh dụng tâm như vậy?"
Hàn Băng đã không hỏi, rốt cuộc là vì lý do gì mà một căn biệt thự ba tầng với hơn ba mươi phòng, bốn nhà vệ sinh, bên dưới thậm chí còn có một tầng hầm, và một cái sân rộng hai trăm mét như thế này, mà ngay cả một căn phòng nho nhỏ dành cho một người ở cũng không thừa ra được.
Lục Tân chậm rãi uống bia, cảm thấy trong sân hơi yên tĩnh.
Một lúc sau, Lục Tân mới bật cười phá vỡ sự im lặng và nói:
"Ngày mai, ta phải đi đón cô giáo Tiểu Lộc và những người khác đến đây"
Kể từ lần trước nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô Tiểu Lộc đến nay cũng đã rất lâu rồi Lục Tân không quay lại cô nhi viện.
Có mấy lần muốn về lắm nhưng hắn vẫn luôn tìm ra một vài lý do không nên đi nữa.
Ví dụ như gần đây công việc bận rộn, tình hình kinh tế hơi eo hẹp...
Mặc dù, khi mua căn biệt tự này, Lục Tân cũng thoải mái bàn bạc với Hàn Băng về việc trang trí nhà cửa.
Thậm chí sau khi sửa sang xong hắn còn cảm thấy chưa đủ, phải thêm mấy ngày nữa thì được.
Đại khái cũng là vì nội tâm hắn có chút mâu thuẫn khi gặp cô?
Nhưng hiện tại thật sự không thể viện cớ được nữa nên Lục Tân liền hạ quyết tâm đi đến cô nhi viện một chuyến.
Sau khi quyết định xong, ngược lại Lục Tân có chút kích động.
Cảm giác vô cùng nôn nóng.
Cũng chẳng biết vì sao, cảm giác hào hứng, phức tạp này thật thú vị.
Dự định ban đầu là ngày kia sau khi tan làm ở công ty sẽ đi, nhưng hôm nay lại gặp chút khó khăn, Lục Tân buồn chán ngồi nghịch khối rubik, rồi cầm sổ sách dày cộm tính toán thu nhập mà mình nên có, đương nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút tẻ nhạt.
Thế là vừa tới buổi chiều, hắn vẫn phải viện lý do đi đưa tài liệu cho khách hàng để rời khỏi công ty.
Lúc nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, hắn còn nháy mắt vài cái, chủ nhiệm Lưu cũng không rõ vì sao Lục Tân phải báo cáo với mình làm gì.
Ngươi muốn đi thì đi đi, không cần nói đi đưa tài liệu, muốn tan làm sớm cũng không ai quản...
Sao còn cố tình đến thông báo một tiếng làm gì?
Nhưng thực ra là Lục Tân thấy hơi chột dạ vì đây là lần đầu hắn giả vờ đi đưa tài liệu để xin về sớm.
May mà chủ nhiệm Lưu không phát hiện ra.
Chiếc xe máy của Lục Tân đã được chuyển về từ thành phố chính. Chiều hôm đó, Lục Tân chạy xe máy xuyên qua thành phố Vệ Tinh số 2, hướng đến phòng cảnh vệ, sau một hồi suy tư hắn còn dừng xe bên đường để mua một túi táo.
Sau đó hắn để túi táo ra yên sau, rồi mới yên tâm đi tiếp.
Trước tiên, hắn đến tòa nhà nhỏ bên cạnh phòng cảnh vệ, sau đó men theo hành lang đi lên lầu ba, nhưng khi lại không nhìn thấy bác bảo vệ kia thì Lục Tân cũng hơi giật mình, hắn vội vàng chạy lên lầu bốn, cả dãy hành lang lâu bốn trống trơn, chỉ còn một cánh sửa sắt đang mở toang, phòng học lúc trước vẫn còn chất đống bàn ghế lộn xộn nhưng lại không một bóng người.
Lục Tân có cảm giác máu dồn đến não, đầu óc quay cuồng.
Người đâu?
Người của nhà trẻ đâu?
Thậm chí Lục Tân còn nghe được tiếng xương cốt trong cơ thể kêu lên răng rắc.
Các cơ trên khuôn mặt như có thể tự chủ, cứ thi nhau vặn vẹo ra đủ loại biểu cảm khác nhau.
Sau đó hắn mới bất ngờ phản ứng lại.
Không đúng...
Đặc Thanh Bộ sớm đã sắp xếp các chiến sĩ chuyên môn đến để trông chừng bọn họ mà, không thể nào xảy ra chuyện gì mà hắn lại không biết...
Cho nên...
Lục Tân đưa tay lên xoa xoa cơ mặt.
Nhẹ nhàng dãn cơ để trở về trạng thái bình thường.
Thậm chí hắn còn tự cười chính mình, hắn thật sự già rồi, đầu óc cũng không dễ sai bảo nữa?
Bọn người Tiểu Lộc có thể chỉ chuyển chỗ khác mà thôi.......