Chương 1057: Tình Địch Đến!
Sau đó hắn xuống lầu, sải bước đến chiếc xe màu bạc của mình, chở theo túi táo chạy đến phía nam thành phố.
Hắn chậm rãi xuyên qua con hẻm ngoằn ngoèo, phức tạp để tới một khu vực hoang vắng.
Chung quanh đều là những bức tường bị người ta phun lên những hình tượng nguệch ngoạc, giữa bức tường là mặt đường nhỏ với những mảng xì măng vỡ vụn.
Lục Tân chạy xe xuyên qua đó, hướng thẳng đến cô nhi viện Trăng Đỏ mà trước đó hắn đã từng đến rất nhiều lần.
Hắn từng đến cô nhi viện này không biết bao nhiêu lần trước khi gia nhập Đặc Thanh Bộ.
Lúc này quay lại đây hiển nhiên cảm thấy tâm trạng càng phức tạp hơn so với lúc đi đến phòng cảnh vệ.
Một nơi quá đỗi quen thuộc nhưng dường như ngay cả cảnh tượng bình thường thôi mang một ý nghĩa khác.
Lưới sắt chằng chịt, bảng hiệu "Trường tiểu học Trăng Đỏ " đã bị rỉ sét ít nhiều do thời gian và mưa gió bào mòn quá.
Lục Tân nhả nhẹ tay ga, chậm rãi dừng lại trước trường tiểu học, trong lòng cũng khẽ chùn xuống.
Vừa đến là hắn đã nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ trong cô nhi viện.
Trong phòng bảo vệ, một ông chú đeo kính viễn thị, đang nghiêm túc đọc báo ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tân một cái.
Dường như vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng, nhưng chốc lát lại trở nên bình thường.
Hắn khoanh tay, nói:
"Đi thẳng vào đi!"
Nói xong lại cúi đầu xuống đọc báo, ngay cả cửa cũng lười ra mở.
Lục Tân xuống xe, tự cởi bỏ hàng rào sắt, mở cửa rồi lại lần nữa lên xe chầm chậm chạy vào.
Trong viện thật sự rất náo nhiệt, mấy chục đứa trẻ loanh quanh trong khoảng sân bé tí rất vui vẻ.
Một số thì đang đá phím, một số thì ném bao cát, một số thì chơi bi, còn có một cô bé mủm mỉm nhỏ xíu con đang cưỡi trên người một cậu bé gầy như khỉ, cô bé còn dừng sức nắm đầu cậu bé, không cho cậu đứng lên.... Thật là hồn nhiên biết bao!
Một đám nhóc tinh mắt nhìn thấy Lục Tân chạy xe vào liền lập tức nhận ra.
"Tình địch của ta đến rồi...."
Trong số đó có 3 người, một là cậu nhóc đầu trọc lóc kia gọi là lão đại, một là Ốc Sên thích chảy nước mũi, còn lại là tên nhóc rẽ ngôi giữa mang một cặp kính nặng trịch. Đó là ba người phản ứng kịch liệt nhất khi thấy Lục Tân, những đứa trẻ khác thì chỉ chăm chăm nhìn vào túi táo phía sau yên, khi bọn trẻ còn đang vui vẻ đoán bên trong là khoai tây hay khoai lang, thì ba tên nhóc đã nháy mắt với nhau, rồi rảo bước đến chào đón.
"Ngươi, dừng lại"
Cậu nhóc đầu trọc đi đầu tiên, giơ tay chỉ vào Lục Tân, hỏi:
"Sao lâu rồi ngươi không tới?"
Lục Tân hơi bất ngờ, một ngón tay chống xuống đất nhìn ba cậu nhóc đang hùng hổ kia.
Hắn đành giải thích:
"Gần đây ta hơi bận."
Cậu nhóc đầu trọc hiển nhiên không để mình bị lép vế, bàn tày bé nhỏ ngăn lại, nói:
"Vậy lần trước sao ngươi lại làm cho cô Tiểu Lộc khóc?"
Lục Tân thật sự sửng sờ:
"Có hả?"
"Có."
Ốc Sên tức giận nói:
"Lần trước chính ngươi đã chọc cô Tiểu Lộc khóc rồi mới đi."
"Chuyện này.....
Lục Tân nhớ lại chuyện khó xử lần trước, thật có chút áy náy:
"Ta thật sự không biết..."
"Vậy...
Cậu nhóc đầu trọc lắc đầu, cân nhắc nói:
"Đến bọn ta cũng phải nhìn trộm mới phát hiện cô ấy đang khóc..."
"Có thể ngươi không biết thật, đa phần con gái đều như vậy...."
Sau đó cậu nhóc lại liếc nhìn cô nhóc béo đang vừa nhún vừa đấm trên người một bạn khác cách đó không xa mà lắc đầu, rồi nói với Lục Tân:
"Nhưng vậy cũng không được, ngươi không được chọc cô Tiểu Lộc tức giận nữa, biết không? Nếu không lầu sau ta sẽ đâm bể bánh xe ngươi!"
Lục Tân ngạc nhiên.
Lời đe dọa này cũng khá nghiêm trọng đấy...
"Ngươi đấy..."
Khi nhóc đầu trọc cùng nhóc đeo kính vênh váo rời đi, chỉ còn Ốc Sên không những không rời đi mà còn tiến lên hai bước, vỗ vỗ mặt trước xe Lục Tân, nói:
"Ngươi nói xem ngươi lớn chừng này rồi, còn không biết yêu đương là gì sao?"
Hắn tỏ vẻ nén giận, nói:
"Đối với con gái ấy, phải dịu dàng, phải chu đáo, phải thấu hiểu, trân trọng và bao dung."
"Ta cũng không biết lần trước ngươi nói gì với cô Tiểu Lộc mà để cô ấy tức giận đến mức khóc đỏ cả mắt, nhưng mặc kệ hai người nói chuyện gì, thì người sai chắc chắn là đàn ông chúng ta, ngươi không nên tranh cãi với cô Tiểu Lộc, ngươi phải kiềm nén tính nóng nảy và cái tôi lại, phải một lòng đối đãi với cô ấy, cô ấy không đúng cũng thành đúng, như vậy mới khiến cô ấy cảm động, ngươi hiểu chưa?"
Lục Tân ú ớ, trố mắt nhìn Ốc Sên, phải một lúc lâu sau hắn mới đáp lại:
"Hiểu rồi, cảm ơn."
"'Hais, tiếc là phải mười năm nữa ta mới trưởng thành, bằng không ta cũng chẳng thèm dạy cho ngươi làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Ốc Sên, Lục Tân thầm cảm khái đồng thời không khỏi lo lắng cho tương lai của cậu nhóc này.
Đây đúng là một chàng trai ấm áp mà....
Chỉ tiếc là, càng như vậy thì việc tìm kiếm đối tượng càng là vấn đề nan giải...
Hắn mở túi táo ra để bọn trẻ tự do lấy.
Còn hắn thì đi vào phòng học, qua dãy bàn ghế ngay ngắn đến trước cửa văn phòng nhỏ ở cuối phòng.
Hắn từ từ đứng lại, sau đó khẽ đẩy cánh cửa đáng khép hờ, nhìn vào chỉ thấy có một bóng người yếu ớt đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía hắn, từ tốn chấm bài tập. Ánh mắt trời từ ngoài cửa tràn vào, không gian vô cùng ấm áp.
Lục Tân không định làm phiền cô nên chỉ lẳng lặng đứng chờ ở cửa.
Tốc độ chấm bài của cô Tiểu Lộc từ từ chậm lại.