Mặt Trăng Đỏ

Chương 1059: Là Cuộc Sống Tốt Nhất

Chương 1059: Là Cuộc Sống Tốt Nhất


"Chính là ở đây."
Sau khi đến nơi, Lục Tân dừng xe lại, sau đó đưa trước cho tài xế năm mươi Liên minh tệ, năm mươi Liên minh tệ còn lại sau khi quay về hắn sẽ đưa sau.
"Ông chủ, chỗ này là của ngươi sao?"
Tài xế nhận lấy năm mươi Liên minh tệ, không có dị nghị gì, mà trợn mắt nhìn căn biệt thự, rồi thấp giọng hỏi.
"Ừm?"
Lục Tân chỉ trả lời một chữ, nhưng một chữ này lại chứa đựng niềm tự hào, sự ngang tàng, niềm vui sướng và một chút khoe khoang.
"Thật lợi hại"
Tài xế cảm thán:
"Nếu ta ở một nơi như thế này, ta chắc chắn sẽ không mặc cả tiền xe"
Lục Tân liếc nhìn tài xế với vẻ hơi bất mãn.
Ý ông ta là mình lại có lỗi với căn biệt thự này sao?
Lục Tân dẫn theo một đám trẻ con rụt rè, và đẩy cô giáo Tiểu Lộc đang hết sức ngạc nhiên đến trước căn biệt thự, lấy chìa khóa và mở cánh cổng sắt lớn. Ngay sau đó, một cái sân rộng rãi và yên tĩnh hiện ra trước mặt họ, có một vườn rau lớn, có một bãi cỏ trông gọn gàng và sạch sẽ dù đang là mùa đông, có những cây ăn quả vừa mới được chuyển đến, có cả xích đu và bập bênh.
Khi bọn trẻ nhìn thấy một cái sân như vậy, đứa nào đứa nấy đều lộ ra vẻ tò mò và hơi rụt rè.
"Có thể..."
Một đứa trẻ nhìn Lục Tân với vẻ căng thẳng rồi hỏi:
"Có thể chơi được không?"
"Có thể, cứ chơi thỏa thích"
Lục Tân mỉm cười nhìn bọn trẻ, rồi khẽ nhắc nhở:
"Nhưng không được phép nên đồ vào cửa sổ."
Vừa nghe xong, bọn trẻ lập tức hớn hở ùa ra sân, có đứa thì tò mò nhìn trái nhìn phải, có đứa thì chạy thẳng về phía xích đu và bập bênh, trông bọn chúng như một bầy cừu non với dáng vẻ mừng rỡ.
Cô giáo Tiểu Lộc cũng vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ mặt khó tin.
Trong lúc cô ấy còn đang ngạc nhiên, Lục Tân đã mỉm cười đẩy cô ấy vào trong. Sau khi vào biệt thự, Lục Tân đưa cô ấy đi xem từng phòng một, hắn còn đẩy cô ấy trải nghiệm cảm giác đi thang máy:
"Õ đây có thang máy, sau này nếu ngươi muốn lên lầu xuống lầu sẽ không phải phiền phức như trước nữa."
"Đây là phòng học, có thể trình chiếu các slide, như vậy, ngươi không cần phải vất vả viết chữ bằng phấn nữa."
"Đây là thư viện. Ta đã mua rất nhiều sách ở đây. Có Mười vụ án hình sự trinh thám lớn, Ghi chép thực tế về các vụ chặt xác trong nghĩa trang, v.v..."
"Đây là phòng bếp. Sau này, ngươi không cần phải tự mình nấu nướng nữa, ta sẽ mời hai đầu bếp đến đây..."
"Đây là phòng ngủ của ngươi, có nhà vệ sinh và phòng tắm độc lập, ướt và khô tách biệt, có cả phòng chứa quần áo..."
Trong lúc gần như không kịp phản ứng, cô giáo Tiểu Lộc đã bị Lục Tân đưa đi xem tất cả mọi thứ trong biệt thự.
Cuối cùng, Lục Tân đẩy cô giáo Tiểu Lộc đến một phòng làm việc được chuẩn bị riêng cho cô ấy. Ở đây có cửa sổ lớn, ngồi trước cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong sân, có thể nhìn thấy bọn trẻ đang ngậm quả táo, chơi đùa vui vẻ đến quên cả trời đất.
Có đứa thì đang trèo lên cây ăn quả vừa mới được trồng không lâu, có đứa thì đang nhổ cỏ trên bãi cỏ, có đứa thì đang đánh nhau vì tranh giành xích đu.
Khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi xúc động.
Đây là một căn biệt thự mới mua, cũng là cảnh tượng Lục Tân nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng trong tầm mắt của hắn, cảnh tượng này dường như đang biến thành màu vàng, thời gian giống như bị quay ngược, dần dần chồng chất lên những cảnh tượng nào đó trong ký ức, trở nên cực kỳ tương tự nhau.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Lục Tân biết, biểu cảm trên mặt và tâm trạng của mình thống nhất với nhau.
Tuy nhiên, biểu cảm của cô giáo Tiểu Lộc, người đang đối mặt với khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đã dần dần thay đổi.
Lục Tân cảm thấy quen thuộc, cô ấy đương nhiên cũng cảm thấy quen thuộc.
Vì vậy, một cảm giác đáng sợ khó tả nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.
Sau đó, cô ấy vội quay đầu lại và nói một cách gấp gáp:
"Ngươi..."
Lục Tân không nhìn cô ấy, mà nhìn cái sân bên ngoài cửa sổ, rồi nhẹ nhàng nói:
"Đây là cuộc sống mà ta rất nhớ. Có lẽ, cũng có thể nói là cuộc sống tốt nhất."
Nỗi sợ hãi trong mắt cô giáo Tiểu Lộc trở nên càng sâu sắc hơn, cơ thể của cô ấy gần như đang run lên vì căng thẳng.
Cô ấy dường như đã dùng hết sức bình sinh mới có thể cất giọng hỏi:
"Ngươi... Ngươi nhớ ra rồi sao?"
Lục Tân dường như không nghe thấy câu nói cô ấy, trong hai ba giây đồng hồ, hắn vẫn không có chút phản ứng hay động tĩnh gì cả.
Hai ba giây sau, Lục Tân cúi đầu nhìn cô giáo Tiểu Lộc và khẽ gật đầu.
Cô giáo Tiểu Lộc giống như bị một sức mạnh nào đó đánh trúng, cơ thể của cô ấy chợt run lên dữ dội, gần như cả người lẫn xe lăn đều đồng thời ngã xuống.
Nhìn phản ứng của cô ấy, vẻ mặt Lục Tân dường như hơi đau khổ.
Bàn tay Lục Tân khẽ nhúc nhích, nhưng sau đó hắn đã kiểm lại, không bước tới để đỡ cô ấy dậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất