Chương 1058: Nhà Mới
Lục Tân cười nói:
"Lúc trước khá bận rộn nên không có thời gian ghé thăm"
Cô Tiểu Lộc im lặng, sau đó mới buông bút xuống, nhẹ nhàng xoay bánh, quay đầu lại nhìn Lục Tân.
Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn, dưới chân đắp một chiếc chăn lông, lúc chấm bài thì đeo thêm một chiếc kính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đan vào nhau, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Vừa thấy Lục Tân còn nghiêm túc quan sát một hồi rồi mới nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
"Ta còn tưởng lần trước ngươi giận ta nên không muốn đến Lục Tân cũng tỉ mỉ quan sát cô, chợt nói:
"Sau này quả thật ta không có ý định sẽ đến đây nữa."
"Hửm?"
Cô Tiểu Lộc đột ngột ngẩng đầu, kích động nhìn hắn.
Lục Tân bỗng nở nụ cười, nói thêm nửa câu sau:
"Vì ta muốn đưa các ngươi cùng rời khỏi đây:
Biểu cảm trên mặt Tiểu Lộc liền thay đổi, cô khó hiểu nhìn hắn, thậm chí có chút.... Hoảng sợ?
"Nơi này đã cũ nát lắm rồi với lại ta cũng đã tìm được nơi khác tốt hơn"
Lục Tân có vẻ rất hứng thú với thành công của mình nên cười nói:
"Đi, ta dẫn ngươi đi xem."
Tiểu Lộc từ ngơ ngác đến khẩn trương, lại từ khẩn trương đến giật mình, sau đó từ từ chuyển thành bối rối, cuối cùng là mỉm Cười.
Trông có vẻ cô không biết nên làm thế nào.
Nhưng sau một hồi trầm mặc, cô vẫn ngẩng đầu lên, nói:
"Đi đâu đây?"
Đây là một thời điểm quan trọng, nên đương nhiên cần phải đối đãi một cách nghiêm túc.
Thấy cô giáo Tiểu Lộc đồng ý, Lục Tân lập tức trở nên rất vui, nhưng cân nhắc đến bọn trẻ trong sân và bác bảo vệ, Lục Tân mỉm cười với cô giáo Tiểu Lộc và nói:
"Đừng sốt ruột, ngươi hãy đi chuẩn bị trước, còn ta sẽ ra ngoài tìm một chiếc xe."
Lục Tân vừa nói vừa bước ra ngoài, lên xe máy rồi phóng nhanh qua rất nhiều ngã tư.
Chẳng mấy chốc Lục Tân đã đến một con phố náo nhiệt bên ngoài sân ga tàu cao tốc, nơi này có đủ loại xe mô tô và xe buýt nhỏ. Chúng chen chúc xếp hàng, sau đó, từng chiếc một được lái ra ngoài theo số thứ tự, rồi chờ đợi du khách đến từ nhiều nơi khác nhau để chặt chém.
Lục Tân lái mô tô đến gần một chiếc xe buýt nhỏ và hỏi:
"Đến phía đông thành phố thì bao nhiêu tiền?"
Tài xế với điếu thuốc ngậm trên miệng thò đầu ra ngoài, ông ta liếc nhìn chiếc mô tô của Lục Tân, hai mắt lập tức sáng lên.
Ông ta giơ tay ra hiệu:
"Mười Liên minh tệ"
Lục Tân lập tức tỏ ra không hài lòng:
"Chẳng phải bình thường chở một người là hai Liên minh tệ sao?"
Tài xế kêu lên:
"Thứ nhất, bình thường bọn ta chở một người là ba Liên mình tệ, thứ hai, lẽ nào ta lại không thu tiền chiếc mô tô này của ngươi sao?"
Lục Tân phản ứng lại và nói:
"Ta bao xe."
Tài xế lập tức nhìn Lục Tân từ trên xuống dưới, rồi kêu lên:
"Bao cả xe à?"
Lục Tân tính toán sức chứa của chiếc xe này và đáp:
"Đúng vậy, hơn nữa ít nhất phải bao hai chiếc như thế này."
"y da, ông chủ..."
Tài xế nhiệt tình đẩy cửa xuống xe rồi hỏi:
"Bao xe trong bao lâu?"
Lục Tân đáp:
"Đến khu Bạch Trì ở phía đông thành phố, và có lẽ còn cần một lượt về nữa"
Tài xế nói:
"Vậy thì một trăm Liên minh tệ, ta sẽ gọi thêm một người anh em nữa, chỗ hắn vẫn còn một chiếc, hai chiếc là hai trăm Liên minh tệ.
"Hai trăm?"
Lục Tân cảm thấy đây là một khoản tiền nhỏ, nên rất muốn thuận miệng đồng ý luôn.
Nhưng Lục Tân vẫn nói theo thói quen.
"Thế này đi, chắc giá, hai chiếc xe cộng lại là một trăm Liên mình tệ.
Tài xế nói:
"Được"
Lục Tân:
Lục Tân cảm thấy hình như mình đã bị hố...
Tài xế tặc lưỡi lắc đầu, vừa mở cửa chui vào xe vừa lẩm bẩm:
"Nếu ta lái một chiếc mô tô như thế này, ta chắc chắn sẽ không mặc cả.
Lục Tân cảm thấy rất kỳ quái, ông ta nói như vậy nghĩa là mình đã hơi có lỗi với chiếc mô tô này sao?
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe buýt nhỏ đã đi theo Lục Tân đến trước cổng cô nhi viện, Lục Tân vui vẻ bước vào trong.
Cô giáo Tiểu Lộc đã đẩy xe lăn ra đợi ở trong sân.
Một đám trẻ con với một quả táo trên tay và hai quả táo trong túi, vừa cắn rôm rốp vừa nhìn hai chiếc xe buýt nhỏ đang lái tới trước cổng, chúng vừa cảm thấy mới mẻ, vừa cảm thấy sợ hãi trước sự việc còn chưa xác định này.
Cô giáo Tiểu Lộc rõ ràng cũng hơi căng thẳng:
"Thật sự phải đi sao? Chúng ta... còn có thể quay lại không?"
Lục Tân mỉm cười nói:
"Hôm nay có thể vẫn phải quay lại, nhưng thực ra, cho dù không trở lại cũng không sao."
"Một vài món đồ cũ mà thôi, chúng ta có thể... Sau này lại đến lấy."
Cô giáo Tiểu Lộc dường như hơi lúng túng, nhưng sau khi liếc nhìn bác bảo vệ, cô ấy vẫn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã ngồi chật kín hai chiếc xe buýt nhỏ, Lục Tân cũng đố cô giáo Tiểu Lộc và chiếc xe lăn của cô ấy lên một trong hai chiếc xe buýt nhỏ, bác bảo vệ cũng lên xe, sau đó Lục Tân lái mô tô chạy ở phía trước để dẫn đường, rồi họ cùng di chuyển về phía đông thành phố.
Khi họ rời khỏi nội thành ồn ào, tiến vào khu biệt thự yên tĩnh này, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
Những công trình kiến trúc tuyệt đẹp ở đây, cũng như những con đường đã được sửa chữa bằng phẳng, dường như khiến cho mọi người có cảm giác đã rời khỏi thành phố Cao Tường.
Khó có thể tưởng tượng được bên trong bức tường cao chật chội, náo nhiệt và ngột ngạt này lại có một khu đất rộng rãi và đẹp đẽ như ngoài vùng hoang vu như thế này.