Chương 1061: Không Thể Bồi Thường
Thân thể cô giáo Tiểu Lộc run rẩy dữ dội, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, hình như có tiếng nấc nghẹn, nhưng lại không trả lời.
"Ta có thể hiểu, thực sự có thể hiểu..."
Lục Tân lặp lại điều đó hai lần, dường như muốn dùng những lời này để an ủi cô ấy. Sau đó, Lục Tân nhẹ nhàng nói:
"Khoảng thời gian đó, ta hoàn toàn không biết là ngươi sợ ta, có lẽ là vì ta không muốn nhớ ra, ký ức của ta đã đột ngột ngừng lại trong cảnh tượng đẫm máu đó. Ta không nhớ lúc đó tại sao ta lại rời khỏi cô nhi viện, cũng không biết làm thế nào ngươi có thể sống sót sau lần chấn thương nghiêm trọng đó..."
"Ta thậm chí không biết sau đó ta đã làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian đó, và làm thế nào để bắt đầu đi học, rồi đi làm, giống như sau khi sự việc ở cô nhi viện xảy ra, trong nháy mắt rất nhiều năm đã trôi qua, bây giờ ký ức rõ ràng của ta bắt đầu từ một đêm mưa, hôm đó ta vừa tăng ca xong, trong lúc ngồi tàu điện ngầm về nhà, ta bất ngờ gặp ngươi, vì vậy ta đã mỉm cười chào ngươi..."
Không biết liệu những lời vừa rồi của Lục Tân có gợi cho cô giáo Tiểu Lộc nhớ lại những ký ức trong đêm mưa đó hay không.
Cơ thể cô giáo Tiểu Lộc đột ngột run lên, mặc dù cô ấy đang bụm miệng, nhưng Lục Tân vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt cô ấy đã trở nên tái nhợt.
Lục Tân dường như không nhìn bất cứ thứ gì, nhưng lại thu tất cả biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy trong đáy mắt.
Lục Tân im lặng một lúc lâu, trong đôi mắt hắn là một nỗi buồn sâu thẳm.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tân lại có phần mất kiểm soát, trông bình tĩnh đến lạ.
Đó dường như là... Châm chọc?
Chỉ có giọng nói của Lục Tân là dịu dàng khác thường:
"Thật sự rất kỳ lạ, không ngờ lúc đó ngươi lại không chạy trốn..."
"Không... Không phải..."
Sự run rẩy truyền đến từ cánh tay của Lục Tân, đó là cơ thể của cô giáo Tiểu Lộc đang run rẩy, cô ấy bỏ bàn tay đang bụm miệng xuống.
Sắc mặt cô ấy trông trắng bệch, nhưng lại bất ngờ trở nên đỏ ửng một cách mất tự nhiên, đó là biểu hiện của sự kích động dị thường.
Cô giáo Tiểu Lộc dứt khoát ngắt lời Lục Tân, giờ đây khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng thường ngày thậm chí còn mang theo sự tức giận hiếm thấy.
Cô ấy dồn hết sức lực hét lớn:
"Cho nên ngươi... Cho nên ngươi làm tất cả những điều này là để bồi thường sao? Nhiều năm như vậy, ngươi chỉ tiêu tiết kiệm, ngươi vẫn luôn chăm sóc bọn ta, đều chỉ vì muốn bồi thường sao?"
Cô giáo Tiểu Lộc hiếm khi tỏ ra tức giận như vậy, vì vậy Lục Tân cũng hơi ngẩn ra.
Lục Tân dường như hơi không quen, điều này khiến hắn càng trở nên bình tĩnh hơn.
Hắn lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô giáo Tiểu Lộc, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Nếu ta đang bồi thường, thì có gì là sai?"
"Không đúng, hoàn toàn không đúng..."
Cô giáo Tiểu Lộc hét lên, hai tay ra sức nắm chặt, vành tai đỏ bừng, có thể thấy cô ấy dùng sức đến mức nào. Cô ấy lớn tiếng nói:
"Ta không cần ngươi bồi thường, họ cũng không cần ngươi bồi thường. Những việc mà ngươi đã làm khi đó sẽ không bao giờ bồi thường được..."
Những lời này có một sức mạnh khiến Lục Tân nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn vào đôi mắt của cô giáo Tiểu Lộc, Lục Tân dường như cũng hơi rối rắm:
"Vậy ngươi..."
Những giọt nước mắt lấp lánh lăn dài trên khuôn mặt của cô giáo Tiểu Lộc:
"Ta chỉ muốn ngươi trở về... Ta chỉ hy vọng ngươi của lúc đầu...
Trở về..."
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lục Tân. Lục Tân thậm chí phải chật vật hỏi lại:
"Ta của lúc đầu? Là như thế nào?"
"Ngươi của lúc đầu chính là ngươi của hiện tại..."
Cô giáo Tiểu Lộc siết chặt nắm tay, cố gắng khiến mình có thể nói tiếp một cách trôi chảy:
"Ta, ta không biết ngươi đã nhớ lại những điều quỷ quái gì, nhưng ta, ta có nhận định của mình. Ta còn nhớ dáng vẻ lúc ta bị đưa đến cô nhi viện, ở đó, ta đã gặp đám trẻ con kỳ lạ các ngươi.
Ngay từ đầu ta đã nhận thấy ngươi khác với những đứa trẻ khác...
Một số đứa trong chúng đã khiến ta cảm thấy rất sợ hãi. Chúng trông có vẻ điềm đạm, nhưng chúng thậm chí còn đáng sợ hơn những tên lưu manh cướp đồ của người khác trên đường phố.
Chỉ có ngươi là khác, ngươi là đứa trẻ trầm lặng nhất trong số những đứa trẻ đó... Ngươi rất ngoan, rất thật thà, những đứa trẻ lớn hơn rất ít chơi với ngươi, vì vậy ngươi có vẻ rất..."
".,Cô đơn! Ta được nhặt về từ trên phố, ta đã bị bỏ đói rất nhiều ngày, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ dáng vẻ của ta lần đầu tiên được nhìn thấy thức ăn, ta... Lúc đó, ta không bao giờ biết no, ngay cả thức ăn trong tay người khác, ta cũng nhất định cướp cho bằng được rồi nhét vào miệng của mình. Cho nên, ta còn nhớ ta từng cướp thức ăn của rất nhiều người, cũng từng bị những người khác đánh... Những đứa trẻ lớn hơn mắng ta là kẻ điên, còn những đứa trẻ nhỏ hơn thì đều tránh xa ta... Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là không tức giận khi bị ta cướp thức ăn...
Cũng chỉ có một mình ngươi là chủ động kéo ta lên khi ta bị người khác đánh ngã xuống đất..."
Cô giáo Tiểu Lộc nói một cách đứt quãng, từng chữ từng chữ đều rất lớn tiếng, và cố gắng hết sức để bảo vệ sự thật mà mình đã nói.
"Cho nên, cho nên những việc xảy ra sau đó, chắc chắn không phải là ngươi làm..."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt thậm chí trở nên hơi dữ tợn:
"Chắc chắn là những người đó đã làm gì đó với ngươi. Dù sao thì, dù sao thì ta đã nhìn thấy ngươi bị người ta đẩy xuống tầng hầm vô số lần, và ta cũng đã nhìn thấy những vết thương và vết kim châm mới trên người ngươi vô số lần..."
"Dù sao thì, chuyện lần đó đã xảy ra sau khi ngươi bị nhốt ba ngày..."
"Cho nên..."
Vì phải liên tục nói lớn, nên cô ấy bị hụt hơi. Cô ấy vội thở gấp vài hơi, thân thể dường như trở nên hơi bũn rũn.
Lục Tân do dự, giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng cô ấy.