Chương 1062: Sao Ngươi Không Trồng Hoa?
Khi Lục Tân vỗ cái đầu tiên, cô giáo Tiểu Lộc đột ngột dựng thẳng lưng, ánh mắt trở nên sắc bén khác thường.
Cô ấy nhìn Lục Tân với ánh mắt không chút nghi ngờ:
"Lúc gặp lại ngươi, ta đã không sợ hãi."
Cô ấy dường như đang lớn tiếng tuyên bố:
"Ta không có!"
"Ta chỉ muốn biết, có phải ngươi đã trở về rồi không..."
"Bởi vì, bởi vì ta đã trải nghiệm một nơi mà ta vốn cho là nơi tốt nhất trên thế giới này, nhưng ta lại phát hiện đó là một quá trình địa ngục, cho nên, cho nên ta quyết định phải tự mình xây dựng một nơi tốt đẹp như vậy, ta... Ta rất ngu ngốc, cũng rất vô dụng, ta phải dựa vào sự giúp đỡ của ngươi, mới có thể miễn cưỡng duy trì cô nhi viện này, nhưng dù sao thì, cô nhi viện này cũng đã được xây xong..."
"Vậy, ta chỉ còn một nguyện vọng, đó là, ngươi của trước kia, dịu dàng và lương thiện... Vẫn còn chứ? Ngươi, bây giờ ngươi vẫn là ngươi của trước kia chứ?"
Nhất thời nghe cô giáo Tiểu Lộc nói nhiều như vậy, dường như có thứ gì đó sâu thẳm trong trái tim của Lục Tân bị chạm vào.
Trong cảm xúc bình tĩnh, mơ hồ có bọt nước đang bắn tung toé.
Lục Tân ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tà dương đỏ quạch như máu, nhưng vẫn sáng chói đến mức có thể khiến người ta bị thương.
Vì vậy, Lục Tân khẽ nhắm mắt lại, những kí ức xa xưa lại một lần nữa hiện ra trước mắt. Lục Tân còn nhớ cái đêm đây tiếng khóc, tiếng la hét và mùi máu tanh đó, còn nhớ những nơi mà mình đi qua đều nhuộm đầy máu tươi, còn nhớ tiếng xương vỡ vụn, tiếng cốt thép và bê tông của tòa nhà bị bóp méo và đổ nát, còn nhớ những khuôn mặt bê bết máu, và tiếng cười...
Điều này khiến Lục Tân lại bị đau đầu, mạch máu ở thái dương bị tắc nghẽn đến khó chịu.
Đôi mắt Lục Tân lại bắt đầu mất đi tiêu cự. Lúc này, chỉ có đôi mắt kiên định của cô giáo Tiểu Lộc vẫn đang gắt gao nhìn hắn.
Cô ấy vẫn đang đợi câu trả lời của hắn, đang chất vấn bản thân mình.
Lục Tân rất muốn trả lời cô ấy, nhưng hắn chỉ cảm thấy trong đầu trở nên rối rắm khác thường.
"Ta...
Khi lên tiếng, Lục Tân mới phát hiện giọng nói của mình đã hơi khàn, vì vậy hắn chợt im lặng và điều chỉnh lại.
Sau đó, hắn mới nói ra câu trả lời mà hắn cho là chân thực nhất:
"Có lẽ ta vẫn luôn là chính mình..."
"Có điều..."
Lục Tân dừng lại giây lát, khẽ gõ vào đầu rồi nói tiếp:
"Ta đã xảy ra vấn đề."
Cô giáo Tiểu Lộc mím chặt môi, trong mắt cô ấy đồng thời hiện lên sự sợ hãi và lo lắng, có điều, sự lo lắng vẫn nhiều hơn cả.
Nước mắt còn đọng lại trong hốc mắt, nhưng đôi mắt này rõ ràng khiến cho người ta sợ hãi.
Lục Tân thậm chí không muốn nhìn thấy đôi mắt này thêm nữa.
Vì vậy, Lục Tân chậm rãi xoay người, im lặng bước ra khỏi phòng, khi đi tới gần cửa, hắn bỗng dừng lại.
"Ta sẽ cố gắng chữa khỏi cho mình"
Trong sân biệt thự, một đám nhóc con cùng nhau chạy tới. m thanh phát ra từ phía cửa sổ trên tầng ba quá lớn, tất nhiên cũng bị đám nhóc thính tai này nghe thấy.
Khi Lục Tân đi ra, trong mắt đám nhóc hiện lên sự lo lắng, chúng đồng loạt quay người nhìn về phía hắn, có đứa tức giận, có đứa sợ hãi, cũng có đứa vừa uất ức vừa sợ. Tất nhiên, trong đám vừa uất ức vừa sợ, có không ít đứa còn pha lẫn cả cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lục Tân cúi đầu, thậm chí không thèm đối diện với ánh mắt của đám nhóc, mà là nhanh chóng đi lướt qua.
Hắn nhảy lên xe máy, chậm rãi chạy về phía ngoài biệt thự. Lúc tới cổng lớn, Lục Tân giảm tốc độ.
Hắn quay đầu, ngay cổng biệt thự, trong trạm an ninh rộng khoảng ba bốn mét được quét dọn vô cùng sạch sẽ, còn lắp thêm một cái lò than nhỏ kia, lão bảo vệ đang đứng đó, yên lặng ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn qua một tầng cửa kính mới tinh.
Lục Tân cũng lẳng lặng nhìn lại hắn, hai người im lặng thật lâu, không hề hé răng lấy nửa lời.
Đồng thời, cả hai cũng không phát hiện nổi bất cứ cảm xúc khác thường nào trong mắt đối phương.
Sau khoảng ba bốn giây, Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu với hắn một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi:
"Sao gần đây ngươi không trồng hoa nữa?"
Lão bảo vệ ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Lục Tân nói:
"Trồng tiếp đi, ta đặc biệt giữ lại một bồn hoa cho ngươi đó."
Nói xong câu này, hắn chậm rãi vặn tay ga, lái xe ra khỏi biệt thự, tới trước mặt hai tài xế lai xe buýt nhỏ, cho mỗi người năm mươi đồng, sau đó chẳng nói chẳng rằng, cứ thế dần dần tăng tốc, chạy về phía nơi xa xa cuối con đường.
Trong trạm an ninh, lão bảo vệ đứng lặng hồi lâu mới bất chợt cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Thì ra hắn đã đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
"Không ổn..."
Hắn thình lình nhớ ra chuyện gì đó, vội sải bước phóng về phía biệt thự. Cơ thể già nua thật đấy, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Hắn lao lên cầu thang, một bước ba bậc, nhanh chóng chạy tới lầu ba của biệt thự, tới trước căn phòng lớn nhất. Hắn đẩy mạnh cửa, cô giáo Tiểu Lộc đang ngồi yên trước cửa sổ, trầm mặc không nói một lời, cứ thế yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng có chút phản ứng nào với hành động tông cửa xông vào của hắn.
Mùa đông nên trời tối rất nhanh, màn đêm bên ngoài đã dần buông xuống, ánh sáng mờ mờ chiếu lên người cô.
Lão bảo vệ thấy cô không bị sao thì thở phào yên tâm. Nhưng nhìn bộ dạng cứ mãi đối diện với bóng dáng ngoài cửa sổ của cô, trong lúc nhất thời, chính hắn cũng không biết nên mở miệng thế nào.