Chương 1065: Không Còn Là Chính Mình
Lần này, người nhà của Lục Tân dường như cũng nhận thấy sự coi trọng của hắn, ai nấy đều không dài dòng.
Em gái Lục Tân rất nhanh đã leo xuống từ vách ngăn trên trần nhà, cạch cạch cạch chạy đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống. Mẹ Lục Tân cũng đúng lúc đẩy cửa bước vào, vừa nói nói cười cười, vừa thay giày rồi ngồi đối diện với Lục Tân một cách thoải mái. Bà ấy có về vô cùng hài lòng với bàn thức ăn này.
Cha Lục Tân là người sau cùng bước đến bên bàn ăn, rồi nặng nề ngồi xuống, nhưng ông ấy có vẻ rất cẩn thận, lúc kéo ghế dựa cũng không có tiếng động nào.
Ngay cả con chó con không có da cũng chui ra từ một góc nào đó, nằm dưới gầm bàn, cẩn thận nhìn xung quanh.
"Đã rất lâu chúng ta không cùng nhau nói chuyện rồi, ta nghĩ cũng không thể cứ tránh né vấn đề mãi như vậy được."
Lục Tân ngồi vào bàn ăn, và là người đầu tiên bưng bát lên ăn, người nhà ngồi bên cạnh đều im lặng nhìn hắn.
Căn nhà có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cả cha và mẹ đều chỉ im lặng nhìn Lục Tân mà không lên tiếng.
Em gái Lục Tân cũng không tiếp tục mở lại phim hoạt hình Spongebob chết tiệt đó nữa...
Con chó con không có da ngoan ngoãn nằm bên chân Lục Tân, muốn vẫy đuôi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhúc nhích.
"Ta dường như thật sự đã xảy ra vấn đề..."
Lục Tân chậm rãi ăn, trong cả căn phòng chỉ có âm thanh đơn điệu của đũa chạm vào đĩa khi hắn gắp thức ăn:
"Ta đã nhớ ra rất nhiều việc, và ta cũng chắc chắn ký ức của mình vô cùng đáng tin..."
"Nhưng ta cũng không biết tại sao, khi hồi tưởng lại những hình ảnh đó, ta thường có cảm giác nhìn vấn đề từ góc độ thứ ba..."
"Đôi khi ta cảm thấy mình đã không còn là chính mình nữa. Ta biết rõ làm như thế nào mới là đúng, nhưng ta lại không muốn làm như vậy. Đôi khi, ta đã làm một số việc, sau đó ta mới phát hiện những việc đó là không nên làm, nhưng sau đó ta cũng không muốn hối hận"
"Ta thích thế giới như bây giờ, và ta cũng thích cuộc sống như bây giờ, nhưng vẫn có những lúc, ta..."
Lục Tân dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
"Cảm thấy chán ghét"
"Cho nên, phải chăng ta thật sự là một người rất có vấn đề?"
Lục Tân dừng đũa, rồi chân thành nhìn những người nhà xung quanh bằng ánh mắt đây nghi hoặc.
"Răng rắc..."
Vì có thân hình thấp bé, nên em gái Lục Tân chỉ có cái đầu bé nhỏ là lộ ra trên bàn ăn. Đón lấy ánh mắt chân thành và cảm thán của Lục Tân, con bé không biết nên nói cái gì mới tốt. Nó cầm thanh sô cô la bằng hai tay, sau đó cắn một miếng rõ kêu rồi nhai từ từ, và nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kỳ quái.
Sắc mặt của cha Lục Tân cũng rất kỳ quái, biểu cảm trên mặt thay đổi đến mấy lần, tựa hồ muốn cười khẩy và chế nhạo.
Nhưng cuối cùng, ông ấy chỉ rót một ly rượu rồi uống trong im lặng.
Con chó con không có da ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh rồi lại từ từ nằm xuống đất, dùng hai bàn chân che mắt lại.
Bầu không khí trong cả căn phòng trở nên hơi vi diệu, tất cả dường như tổ hợp thành một câu:
Bây giờ ngươi mới biết à?
"Mỗi người đều ít nhiều có chút vấn đề mà..."
Chỉ có mẹ Lục Tân là vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là chúng ta không quen nói với người khác mà thôi. Khi ngươi trưởng thành rồi, ngươi sẽ nhìn thấy nhiều thứ hơn, suy nghĩ về thế giới này cũng sẽ nhiều hơn, và sẽ xuất hiện một số thay đổi về nhận thức, đó là điều hết sức bình thường"
"Đúng vậy."
Lục Tân gật đầu một cách rất chân thành:
"Ta cũng thấy vậy."
Lục Tân liếc nhìn người nhà của mình một lượt, em gái thì thích trèo tường, mẹ thì thích nói lý lẽ, cha thì hay mất bình tĩnh một cách vô cớ...
Đúng vậy, mỗi người đều ít nhiều có chút vấn đề.
Lục Tân chưa bao giờ chê bai người nhà của mình có vấn đề, và người nhà cũng thực sự rất bao dung với hắn.
Sau khi tâm trạng hơi dịu lại, Lục Tân bưng bát cơm lên, rồi nghiêm túc nói:
"Có điều, sau khi cân nhắc một cách nghiêm túc, ta quyết định sẽ tự chữa khỏi cho mình"
Bên bàn ăn, sắc mặt của người nhà Lục Tân càng trở nên quái dị.
Em gái lần đầu tiên lặng lẽ nhìn cha, và cha cũng lần đầu tiên khẽ lắc đầu với con bé.
Vẻ mặt của hai người họ có về hơi bất lực, như thể đang nói:
"Chỉ cần ngươi thấy vui là được..."
Chỉ có mẹ Lục Tân là vẫn kiên nhẫn và dịu dàng, bà ấy khẽ mỉm cười rồi hỏi Lục Tân:
"Vậy ngươi định làm thế nào để tự chữa khỏi cho mình?"
Lục Tân bưng bát và chậm rãi ăn.
Hình như Lục Tân phải thông qua động tác này mới có thể khiến bản thân tập trung suy nghĩ. Một lúc lâu sau, Lục Tân mới chậm rãi lên tiếng:
"Ta không biết"
Nói xong, Lục Tân lặng lẽ nhìn mẹ và hỏi:
"Ngươi có đề xuất gì không?"
"Vấn đề này rất phức tạp..."
Trong tia sáng mờ mịt này, mẹ Lục Tân từ từ nở một nụ cười đẹp đẽ và nói:
"Có rất nhiều cách giải thích khác nhau cho khái niệm chữa khỏi.
Một số ô nhiễm chỉ là ô nhiễm nông, sau khi bị xóa đi, người bị ô nhiễm lập tức không còn bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm nữa."
"Một số ô nhiễm, lại tác động sâu vào trong tim, cần phải động đến xương cốt mới có thể chữa khỏi."
"Nhưng ô nhiễm chân chính thì không thể bị loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ cần từng bị ô nhiễm, chắc chắn sẽ để lại những dấu vết tương ứng..."
"Ngươi thậm chí có thể hiểu là, ô nhiễm có ở khắp mọi nơi trên thế giới này..."