Chương 1064: Ngươi Bị Ngu À?
Khi màn đêm chậm rãi buông xuống, khi ngọn đèn dần sáng lên, rọi vào mắt, Lục Tân đang chạy băng băng trên đường bỗng cảm thấy thế giới xung quanh bắt đầu trở nên méo mó.
Hắn vừa lái xe lao về phía trước, vừa cảm thấy dường như có thứ lạ lùng gì đó đang bao phủ lấy mình.
Con đường trước mặt và ánh sáng tỏa ra từ bóng đèn xe bỗng nối lại thành sợi dây lạ lùng, trông giống hệt con rắn. Nó lúc thì ngắn, lúc thì dài, lúc lại vặn vẹo đầy quái lạ; có đôi khi liên kết lại với nhau, nhưng cũng có lúc tách thành từng khúc.
Dường như có một thứ gì đó vô cùng thần bí đang ẩn nấp trong một góc tối u ám nào đó, âm thầm quan sát hắn.
Khi thấy hắn không phát hiện ra chúng, lá gan của chúng như lớn hơn, thậm chí còn dần bước ra khỏi góc tối, bước từng bước về phía hắn, còn nở nụ cười lạnh lẽo, âm u, như đang cố tình khiêu khích hắn. Vấn đề là khi hắn quay đầu nhìn, chẳng có gì hết.
Rõ ràng mình đang chạy trên đường, nhưng lại cứ có cảm giác cả thành phố này đang dần xa lánh chính mình.
Đường, đèn xe, kiến trúc và đám người xung quanh như đang chầm chậm rời xa, giữa mình và họ như xuất hiện bức tường ngăn cách.
Trăng Máu trên đỉnh đầu lại càng lúc càng lớn, đã sắp rơi xuống ngay trước mặt hắn, hệt như chỉ cần rồ ga một cái là bản thân có thể vọt thẳng lên Trăng Máu.
Tiếng khóc của cô giáo Tiểu Lộc, tiếng chất vấn của mình, vẻ tươi cười của đám nhóc trong cô nhi viện, cậu bé mới lúc này còn cười cười, đưa cái túi trong tay cho cô bé, tiếng ve kêu mùa hè, tiếng dao phẫu thuật cắt qua da thịt, tiếng tích tích của dụng cụ đo nhịp tim, khuôn mặt của đứa trẻ đã chết, tòa nhà méo mó và đống đồ dùng không ngừng rung lắc, sau đó là tiếng răng rắc thanh thúy khi xương sống bị bẻ gãy...
Trong đầu Lục Tân như bị thứ gì đó nhét đầy, cực kỳ đây, đến nối không còn chút không gian nào để thở.
Bốn phương tám hướng có vô số tia sáng đong đưa khiến hắn phiền chết được.
Trái tim nhảy lên kịch liệt, càng ngày càng nhanh, mạch máu dường như bị áp lực vô hình đè vỡ, máu tuôn trào ra khỏi cơ thể.
"Bíp bíp.."
Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang dội đã đánh thức Lục Tân.
Tất cả ảo giác và huyễn thính đồng thời biến mất.
Lục Tân phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bản thân đã dừng xe ngay tại ngã tư đường.
Xung quanh tấp nập toàn xe là xe, tất cả đều bị chiếc xe của hắn chặn lại. Vô số ánh đèn sáng ngời chiếu thẳng vào mặt, có mấy tài xế còn tức giận ra sức ấn còi, có người thì thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, giận dữ mắng hắn một tràng:
"Ngươi bị ngu hả?"
"Đứng giữa đường là muốn chết đúng không? Hay là thấy bản thân có xe máy thì ngầu lắm?"
Qua một hồi lâu, Lục Tân mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tay hắn hơi giơ về phía cái túi màu đen treo chỗ tay lái, nhưng được nửa đường, hắn lại đổi ý.
Bàn tay giơ lên làm ra ký hiệu khẩu súng, sau đó nhắm thẳng về cái người đang thò đầu ra khỏi cửa xe, nhẹ nhàng làm ra động tác nổ súng.
Đối phương lập tức tức trào máu, vươn cả nửa người ra khỏi cửa sổ, hai tay tạo thành tư thế cầm súng tự động, nhắm về phía Lục Tân bắn một liền một tràng dài.
Lục Tân bỗng cảm thấy cực kỳ buồn cười, vội vặn tay ga, nhanh chóng rời khỏi đường lớn.
"Có lẽ nên tổ chức họp gia đình một lần nhỉ?"
Cơn gió lạnh đầu xuân thổi vào mặt hắn, hắn khẽ thở phào một hỏi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có lẽ, một số vấn đề không thể nói với người khác, ngược lại có thể tùy ý nói ra trước mặt người nhà của mình.
Suy nghĩ thông suốt về vấn đề này, tâm trạng Lục Tân cũng an tâm hơn.
Lục Tân lái chiếc mô tô chạy thẳng đến chợ. Vì đã dự đoán được cuộc họp gia đình lần này sẽ là một cuộc họp khá quan trọng, nên trong lòng Lục Tân cũng rất coi trọng, do đó, Lục Tân đương nhiên phải mua một số thứ tốt để khao người nhà của mình thật đàng hoàng.
Cái gì mới được coi là thứ tốt?
Lục Tân mua một chai rượu loại năm mươi ba độ với giá hai mươi Liên minh tệ, nhãn mác vẫn chưa bị ố.
Cha Lục Tân thích cái này nhất.
Sau đó, Lục Tân lượn một vòng quanh chợ, cuối cùng mua một miếng bánh gato trong cửa hàng bánh ở đối diện chợ.
Mẹ Lục Tân thích ăn cái này nhất.
Về phần em gái...
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Lục Tân đã mua một hộp sôcôla cao cấp ở cửa hàng bên cạnh.
Giá bán: Bảy tệ tám.
Lục Tân quyết định lấy ra một miếng nhỏ trước, sau đó sẽ cho con bé mỗi lần một ít, dù sao thì ăn quá nhiều cái này cũng không tốt cho răng miệng.
Ngoài những thứ này, Lục Tân còn mua rất nhiều thức ăn. Trong quá trình mua thức ăn và mặc cả, tâm trạng Lục Tân càng trở nên bình tĩnh hơn, thậm chí còn có chút vui vẻ. Cuối cùng, Lục Tân xách theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, tạch tạch tạch lái mô tô về nhà của mình.
Lục Tân mặc tạp dề bước vào phòng bếp, dưới ánh nhìn chăm chú của cha, Lục Tân bận rộn một hồi, sau đó bừng từng đĩa từng đĩa ra ngoài.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là mình hiếm khi nấu ăn, nhưng tay nghề lại tốt như vậy.
Lục Tân vặn đèn lên và bày biện bát đũa, sau đó yên lặng ngồi vào bàn ăn, lặng lẽ chờ người nhà của mình.