Chương 107: Việc Quan Trọng?
Sau đó hắn bắt đầu chậm rãi suy tư. Bây giờ cô nhi viện đã chuyển đến một nơi
khác, cách Văn phòng An ninh không xa, từ chỗ mà bây giờ hắn đang huấn luyện,
hắn thậm chí có thể nhìn thấy chóp mái ở đằng xa. Lúc trước hắn từng đến gần
đó để nhìn từ xa, nơi đó tốt hơn chỗ cũ trước đây rất nhiều. Đó là những ngôi
nhà cũ được sửa sang lại, vấn đề là thang máy đã bị hỏng khiến cô giáo Tiểu
Lộc rất bất tiện mỗi khi lên xuống cầu thang.
Ngoài ra, nếu chuyển đến đó, cần phải trả tám mươi tệ tiền thuê mỗi tháng.
“Mình tự mua một căn thì tốt hơn...”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng.
Muốn mua một căn nhà có giá thị trường một triệu tệ nằm ở vị trí trung tâm
thành phố, dựa vào thu nhập của mình vẫn còn thiếu khoảng chín trăm nghìn
tệ...
Nếu tính chín trăm nghìn tệ dựa trên tiền lương của hai công việc, phải xấp xỉ
mười hai năm...
“Nếu thu nhập hàng tháng đều cao như vậy thì tốt rồi, chỉ cần dành dụm hơn một
năm là đủ...”
Lục Tân không khỏi suy nghĩ: “Chỉ tiếc là, sau một lần điều tra chuyên sâu,
rất nhiều nguồn ô nhiễm lớn nhỏ đều đã được thu gom và dọn sạch. Trong thời
gian ngắn, e rằng hắn sẽ không nhận được nhiều nhiệm vụ như vậy. Muốn mua nhà
thì vẫn phải dành dụm tiền...”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lục Tân tùy tiện đáp một tiếng, cô
cảnh sát nhỏ lặng lẽ bước vào, cô muốn hỏi thử xem Lục Tân chuẩn bị gì cho bữa
tối, nhưng khi nhìn thấy Lục Tân đang cầm một cái máy tính kiểu cũ chăm chú
tính đi tính lại gì đó, cô lại không dám quấy rầy mà chỉ rót đầy nước vào ly
trà của Lục Tân rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Cô lo mình sẽ gây ảnh hưởng đến
công việc của hắn.
Nhìn đủ loại số liệu phức tạp được viết rất chi tiết trên mảnh giấy, hơn nữa,
Đan Binh tiên sinh thần bí này còn đang cầm máy tính không ngừng tính toán và
xác minh, vẻ mặt hắn trông vô cùng nghiêm túc, nhìn qua giống như đang làm
công việc gì đó vô cùng quan trọng và bí ẩn, cô thậm chí không dám nhìn
trộm...
Sau khi ăn xong phần cơm thịt lợn với trứng ốp la mà cô cảnh sát nhỏ mang lên,
Lục Tân mới bước ra khỏi phòng họp.
Hai tay đút túi quần, hắn đi thang máy xuống dưới, chuẩn bị đến căn phòng mà
Văn phòng An ninh đã chuẩn bị cho hắn để nghỉ ngơi.
Lúc này đã về khuya, toàn bộ Văn phòng An ninh không một bóng người, chỉ có
hai nhân viên cảnh sát trực ban đang thảo luận về một cuốn truyện tranh. Khi
thấy Lục Tân đi xuống, họ lập tức trở nên nghiêm túc, rồi giả vờ lật giở tài
liệu bên cạnh.
Lục Tân cảm thấy hơi bất lực, hắn cũng không phải là sếp của họ.
Nhưng có vẻ như toàn bộ Văn phòng An ninh đều có chút kính sợ hắn, cũng không
biết họ đã coi hắn thành cái gì rồi.
Bước ra khỏi cổng Văn phòng An ninh, hắn từ từ duỗi người, xương cốt khẽ phát
ra tiếng rắc rắc, cảm giác đó rất thoải mái.
Sau một ngày bận rộn, lúc này hắn mới có được cảm giác thư thái hiếm có.
Cuộc điều tra sắp kết thúc. Giờ đây hắn đã có thể trút bỏ những lo lắng do
người đàn ông lạ mặt xuất hiện một cách kỳ lạ trước đó đem lại.
“Có phải là Đan Binh tiên sinh không?”
Trong khi Lục Tân đang cân nhắc về việc nên về nhà hay nghỉ lại trong ký túc
xá do Văn phòng An ninh gần đó sắp xếp, một giọng nói bất ngờ vang lên ở sau
lưng.
Giọng nói này vô cùng đột ngột, Lục Tân lập tức xoay người lại.
“Ha ha, Đan Binh tiên sinh đừng căng thẳng, ta không có ác ý đâu...”
Sau lưng Lục Tân, trong bóng tối của một con hẻm, có một người đang từ từ bước
ra. Ông ta mỉm cười lên tiếng.
Điều đáng ngạc nhiên là người đến là một người đàn ông mập mạp xách theo cặp
tài liệu, khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Lục Tân quan sát người đàn ông mập này từ trên xuống dưới, hắn cảm thấy không
quen.
Sau đó lông mày hắn khẽ cau lại, trông ông ta không giống cảnh sát, nhưng ông
ta lại biết mật danh của mình...
“Tôi xin tự giới thiệu...”
Người đàn ông mập chủ động mỉm cười bước tới, dường như ông ta vô thức muốn
bắt tay hắn nhưng sau đó đã kìm lại. Ông ta chỉ mỉm cười rồi tự giới thiệu bản
thân: “Ta họ Lưu, hiện đang điều hành một công ty tư vấn ở thành phố chính,
nhưng vì công việc nên ta thường lui tới các thành phố vệ tinh khác nhau. Lần
này ta mạo mụi đến tìm Đan Binh tiên sinh là vì ta nhận sự ủy thác từ một ông
lão, mời ngươi giúp ông ấy xử lý một việc...”
Lục Tân im lặng giây lát, vươn tay kéo lại bàn tay mà đối phương đang định thu
về rồi bắt lấy.
Hắn hỏi với vẻ hơi tò mò: “Sao ngươi biết ta?”
Nếu người này gọi tên của hắn, thì Lục Tân sẽ nghĩ rằng ông ta có thể là một
khách hàng nào đó của công việc trước đây, nhưng ông ta lại trực tiếp gọi hắn
là “Đan Binh”. Điều này cho thấy ông ta biết về công việc thứ hai mà hắn đang
làm. Ông ta lén lén lút lút chờ đợi hắn ở bên ngoài Văn phòng An ninh, hơn nữa
còn biết cả mật danh của hắn. Lục Tân cảm thấy cẩn thận một chút cũng là điều
hết sức bình thường.