Chương 108: Nhiệm Vụ Cá Nhân
“Bởi vì các giao dịch kinh doanh, ta có biết rất nhiều dị biến giả ở thành phố
Thanh Cảng và từng có qua lại với họ.”
Người đàn ông mập này mỉm cười giải thích. Ông ta muốn rút bàn tay của mình về
nhưng không được, đành phải giữ nguyên tư thế khó xử này, rồi ông ta hơi lúng
túng lên tiếng: “Chuyện là thế này. Con gái của một ông lão đang mắc phải một
loại bệnh kỳ lạ.... mà dựa vào điều kiện y tế hiện nay ở thành phố chính không
thể chữa khỏi. Cho nên, ông ấy hy vọng có thể mời Đan Binh tiên sinh đến xem
giúp... Đây không phải là một sự ủy thác chính thức. Có thể nói, đây là một lời
đề nghị giúp đỡ giữa cá nhân với nhau.”
“Lời đề nghị giúp đỡ giữa cá nhân...”
Lục Tân khẽ nhíu mày, sau đó mới phản ứng lại: “Nhận việc riêng sao?”
Sắc mặt người đàn ông mập có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở
lại. Ông ta mỉm cười rồi nói: “Cũng có thể hiểu như vậy.”
Lục Tân hơi nhíu mày: “Điều này có phù hợp với quy định công việc của bọn ta
không?”
“Quy định công việc...”
Người đàn ông mập đó không ngờ Lục Tân lại hỏi như vậy, ông ta hơi sửng sốt.
Ông ta nghĩ, có phù hợp với quy định công việc của các ngươi hay không, tại
sao lại đi hỏi ta chứ?
Nhưng may mắn thay, ông ta cũng rất có kinh nghiệm, nên chỉ mỉm cười rồi nói:
“Bộ phận dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt dường như thuộc một loại mô hình làm thuê
đúng không?”
“Hơn nữa, theo ta được biết, những dị biến giả của thành phố Thanh Cảng ít
nhiều đều từng nhận một số ủy thác trên phương diện cá nhân.”
Lục Tân cũng hơi bất ngờ về câu nói này. Hắn im lặng giây lát, tạm thời không
trả lời ông ta.
Người đàn ông mập mỉm cười và nói: “Đan Binh tiên sinh yên tâm, ngay cả trong
thành phố chính, ông lão đó cũng là một người có địa vị rất cao. Ông đã nhờ ta
đến gặp ngươi, chỉ vì ông ấy không muốn trực tiếp giải quyết vấn đề này thông
qua Cục quản lý ô nhiễm đặc biệt, chứ không phải vì có điều gì khác không thể
cho người khác biết. Nhiệm vụ lần này ngươi có thể báo cáo lên trên, chỉ cần
tuyên bố rằng đây là một sự ủy thác cá nhân là được...”
Lục Tân vẫn đang bắt tay ông ta, hắn im lặng nhìn ông ta.
Nụ cười của người đàn ông mập trở nên hơi đơ ra, sau khi suy nghĩ một chút,
ông ta lại bổ sung thêm: “Ngoài ra, nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho con
gái của ông lão đó, ông ấy sẵn sàng trả một trăm nghìn tệ tiền thù lao, ngay
cả khi ngươi không thể chữa khỏi, ngươi cũng sẽ nhận được mười nghìn tệ, coi
như là tiền tip cho chuyến đi này của ngươi.”
“Mười nghìn tệ!”
“Một trăm nghìn tệ!”
Lục Tân còn tưởng mình nghe lầm, hắn chậm rãi buông bàn tay ông ta ra.
Người đàn ông mập rút tay lại một cách hết sức tự nhiên, rồi mỉm cười nói:
“Tay của Đan Binh tiên sinh khỏe thật đấy. Ta còn tưởng ngươi muốn bóp nát tay
của ta chứ.”
Lục Tân lắc đầu nói: “Ta bóp nát tay của ngươi làm gì.”
Vừa rồi hắn chỉ nghĩ nếu có chuyện gì bất lợi, hắn sẽ lập tức xé cánh tay này
của ông ta xuống.
Sau sự việc bị người cải tạo tinh thần theo dõi trước đó, hắn trở nên hơi mẫn
cảm.
Khoảnh khắc buông bàn tay ông ta ra, hắn cũng nháy mắt về phía sau lưng tên
mập.
Động tác này cũng là ra hiệu cho em gái đang treo ngược người dưới bức tường
bên cạnh là đã có thể buông cánh tay còn lại của ông ta được rồi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười tốt bụng của người đàn ông mập, Lục Tân im lặng một
lúc rồi nói: “Ta phải xin phép cấp trên trước đã.”
Tên mập có hơi ngạc nhiên khi thấy Lục Tân tuy đã biết được tiền thù lao cụ
thể và cũng vẻ hơi xiêu lòng nhưng vẫn muốn gọi điện thoại hỏi ý kiến người
khác. Thế nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản, chỉ cười cười đứng qua một
bên chờ.
Lục Tân suy tư một lát, lấy điện thoại vệ tinh gọi cho Hàn Băng. Trải qua một
khoảng thời gian huấn luyện, bây giờ hắn đã biết chức vị của Trần Tinh rất
cao, kể cả ở khu vực chủ thành cũng vậy. Trước kia, cô nhiều lần giao thiệp
với hắn, lý do là vì cô phụ trách chiêu mộ hắn, hơn nữa còn có trách nhiệm
đánh giá tình trạng của hắn ở giai đoạn thứ nhất. Trên thực tế, khi công việc
chính thức được triển khai, người chân chính phụ trách về mặt kết nối với hắn,
hay nói cách khác, người thường xuyên điện thoại cho hắn, chính là Hàn Băng.
Một nguyên nhân khác chính là nhìn kiểu gì thì Hàn Băng cũng có vẻ dễ nói
chuyện hơn một chút.
Trần Tinh…là sếp lớn. Không thể mỗi lần xảy ra chút chuyện vặt là chạy đi hỏi
sếp lớn được. Đặc biệt là loại chuyện có vẻ không hợp quy củ cho lắm này.
"Về mặt lý thuyết, thật ra tổng bộ không cấm tiếp nhận những ủy thác tư nhân
như vầy, đương nhiên cũng không cổ vũ."
Sau khi Hàn Băng nhận được cuộc gọi của Lục Tân, cô nhẹ nhàng giải thích:
"Bởi vì một số nguyên nhân phức tạp. Đúng là có một vài người biết được sự tồn
tài của nguồn ô nhiễm đặc biệt, cũng hiểu được tính nguy hiểm của nó. Nhưng vì
lo lắng đủ điều nên họ không muốn trực tiếp giải quyết thông qua cục dọn dẹp
nguồn ô nhiễm đặc biệt mà tình nguyện tự bỏ tiền thuê năng lực giả, hoặc là
giải quyết sự việc thông qua những phương pháp khác. Nếu chúng ta không đồng
ý, trái lại rất khả năng những người đó thà che dấu những chuyện như vậy cũng
không muốn nhờ chúng ta, vậy sẽ gây ra phiền phức càng lớn. Vì thế, thái độ
của tổng bộ với chuyện này là, khi gặp được những vấn đề kiểu này, thành viên
của đội hành động đặc biệt có thể tiếp nhận ủy thác. Nhưng có một số điều cần
phải lưu ý:
Thứ nhất, phải dự đoán thời gian xử lý nhiệm vụ ủy thác, tốt nhất là ghi chú
lại tổng thể vị trí làm nhiệm vụ để tránh nảy sinh xung đột với hành động của
tổng bộ khi đang chấp hành ủy thác tư nhân. Bên cạnh đó, khi đang chấp hành ủy
thác tư nhân, nếu thành viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổng bộ cũng dễ dàng
điều tra chi tiết toàn bộ vụ việc.
Thứ hai, bất kể đối phương có đồng ý hay không, tổng bộ vẫn sẽ ghi chú lại sự
kiện này vào trong sổ sách. Cho dù đối phương đồng ý ký tên vào hiệp định bảo
mật, cùng lắm chúng ta cũng chỉ xóa thân phận thật của đối phương, chọn cách
ghi chép ẩn danh.
Thứ ba, sau khi giải quyết xong nhiệm vụ tư nhân, ngươi phải đánh giá các rủi
ro sau đó. Nếu chưa thể giải quyết, hoặc ngươi cho rằng bên trong vẫn còn ẩn
chứa những biến cố có khả năng gây ra nguy hiểm sau này, vậy ngươi phải kịp
thời xử lý, hoặc báo cáo với tổng bộ."