Chương 1074: Cho Nghỉ
"Chắc không phải là có người khiến hắn phải chịu ấm ức gì đấy chứ?"
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Thằn Lằn qua cửa sổ, Lục Tân vô cùng lo lắng cho đội phó của mình.
"Làm gì có ai dám khiến hắn phải chịu ấm ức?"
Hàn Băng cũng đi theo bên cạnh để xem thử, cô cố nhịn cười và nói:
"Dù sao hắn cũng là đội phó của đội Đan Binh..."
Lục Tân suy nghĩ giây lát, rồi nghiêm túc gật đầu.
Thực ra Hàn Băng nói rất đúng, dù sao hắn cũng là đội phó của mình, nếu thật sự có người bắt nạt hắn, mình nhất định sẽ không bàng quan ngồi nhìn.
Ít ra mình cũng phải thay hắn khiếu nại với cấp trên.
"Hơn nữa, bây giờ Thần Lằn tiên sinh đã rất lợi hại..."
Hàn Băng cười tủm tỉm và nói với Lục Tân:
"Lần này, Thần Lằn tiên sinh đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ đàm phán với nữ vương trấn nhỏ Khai Tâm"
"Hiện tại chúng ta đã ký kết thành công thỏa thuận hợp tác chính thức với nữ vương trấn nhỏ Khai Tâm, mặc dù nữ vương đã xuất hiện dị biến nghiêm trọng nhưng cô ấy có vẻ là người tuân thủ ước định. Ố một mức độ nào đó, hiện tại có thể coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ khống chế các vết nứt của Thâm Uyên ở xung quanh, thậm chí có thể nói là chúng ta đã thu được một lực lượng viện binh mạnh mẽ. Điều này rất đáng để chúc mừng."
"Vậy là Thần Lần tiên sinh có thể được coi là đã hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ cấp A, cách mục tiêu của mình gần hơn một bước nữa"
"Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là, sau khi vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, Thằn Lằn tiên sinh đã lập tức tiếp nhận một nhiệm vụ cấp S khác. Đây là một hiệu suất đáng kinh ngạc mà ngay cả Đặc Thanh Bộ cũng chưa từng có. Hiện tại tin tức này đã lan truyền khắp Đặc Thanh Bộ...
Lục Tân nghe vậy cũng cảm thấy rất vui mừng:
"Lan truyền danh tiếng nghiêm túc và có trách nhiệm sao?"
"Không phải"
Hàn Băng mỉm cười và nói:
"Mọi người đều nói hắn thực sự rất thảm..."
Lục Tân không hài lòng đối với tin đồn này cho lắm, sao có thể nói chăm chỉ làm việc là thảm được?
Tiền thù lao của nhiệm vụ cấp S thật sự rất nhiều...
Mặc dù không hiểu rõ nhưng Lục Tân vẫn quyết định vào trong an ủi khi thấy tâm trạng đội phó của mình sa sút như vậy.
Khi đẩy cửa bước vào, Lục Tân nhìn thấy Thằn Lần không chỉ cúi đầu ngồi ở đó.
Thằn Lằn vừa ngồi đó vừa đưa tay lên một cách yếu ớt, đập vào đầu mình, đôi mắt hắn đã mất đi tiêu cự, hắn lẩm bẩm một mình:
"Mười tiếng đồng hồ trước, mình còn tưởng trên đời này không có người nào đáng sợ hơn nữ vương của trấn nhỏ Khai Tâm..."
"Mình còn cho rằng, cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp phải một nhiệm vụ đáng sợ hơn đàm phán với nữ vương..."
"Kết quả là, chỉ sau một cuộc điện thoại, mình đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới..."
"Tại sao mình lại gặp phải những chuyện như thế này chứ?"
"Đó là trò đùa của số phận? Hay là sự trừng phạt của thượng đế?"
"Đó là vì bình thường cách cư xử của chúng ta có vấn đề, hay là vì thế đạo này đã trở nên bi thảm đến như vậy?"
"Là mình đã sai, hay là thế giới này đã sai..."
"Tâm trạng của ngươi có vẻ không được tốt cho lắm..."
Lục Tân ngồi bên cạnh Thằn Lần và vỗ nhẹ lưng hắn một cách thân thiện.
Thằn Lằn bỗng dựng thẳng lưng, khuôn mặt không còn một chút máu, với đôi vai không hề nhúc nhích, nhưng cổ thì ngoẹo chín mươi độ, Thằn Lằn liếc nhìn Lục Tân, sau đó chớp chớp mắt một cách vô tội, rồi nói một cách bàng hoàng và bất lực:
"Đội trưởng, ta có... có như vậy sao?"
"Ừm!"
Lục Tân gật đầu với vẻ nghiêm nghị, sau đó nói với về quan tâm:
"Dáng vẻ ngươi như thế này, e là không thể đảm nhiệm nhiệm vụ lần này của chúng ta"
"Hả? ?"
Đôi mắt Thằn Lằn hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, nhưng ngay sau đó, hắn lại tỏ ra càng buồn bã và mệt mỏi hơn. Hắn khẽ thở dài:
"Vậy... nên ngươi cần phải điều chỉnh lại trạng thái của mình"
Lục Tân nói tiếp:
"Nếu không, có thể ngươi sẽ chết trong lúc thực hiện nhiệm vụ."
Thần Lằn lập tức chết lặng, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, chỉ có đôi mắt là đang chớp chớp một cách vô tội.
"Có điều gì không vui, ngươi có thể nói với ta, có yêu cầu gì, ngươi cũng có thể cho ta biết..."
Lục Tân mỉm cười thân thiện với Thằn Lần và nói tiếp:
"Nếu ta đã là đội trưởng, thì ta chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi về mọi mặt"
Thần Lằn nhất thời không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Lục Tần.
Trước mặt Thằn Lằn là nụ cười dịu dàng của Lục Tân.
Đôi mắt Lục Tân hơi híp lại, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp. Trông hắn dịu dàng, điềm đạm và mang theo thiện ý khiến người khác cảm thấy an tâm Lục Tân đồng thời ấn tay lên lưng Thằn Lằn, như thể đang tìm kiếm vị trí xương sống của hắn.
Khuôn mặt Lục Tân mang theo một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng con ngươi của hắn khi cười và khi không cười gằn như không có khác biệt gì, trông sâu thẳm và u ám...
Thằn Lằn nghiêm túc nói:
"Ta không có vấn đề gì, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Lục Tân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mỉm cười nói:
"Tốt quá, ta còn tưởng ngươi không muốn đi, nên ta cũng vừa cân nhắc đến việc nói với cấp trên để ngươi được nghỉ phép."
Ánh mắt Thằn Lần bỗng chốc trở nên vừa đáng thương, vừa tiều tụy...
Thần Lằn còn chưa kịp nói gì khác thì đã nghe thấy Hàn Băng khẽ gõ cửa rồi nói:
"Hai thành viên khác đã đến rồi."
Lục Tân vội ngẩng đầu lên, liền thấy cửa bị đẩy ra, bên cạnh Hàn Băng còn có thêm một người khác.