Chương 1073: Ngoan Ngoãn
Thần Lằn nghiêm túc nói tiếp:
"Còn có điều khoản số liệu từ điểm quan trắc khe nứt vực sâu này nữa, cần nữ vương đại nhân định kỳ báo cáo số liệu khe nứt vực sâu lên. Thân phận của ngươi là gì chứ, sao có thể làm công việc rắc rối và khô khan này cơ chứ?"
"Nhưng điều khiến chúng ta nhức đầu chính là ngươi không đồng ý cho chúng ta phái nhân viên quan trắc tới."
Dường như nữ vương cảm thấy khó chịu, thân thể run lên.
Cái bụng to lớn lướt trên nền cát, phát ra âm thanh ma sát quái dị.
Mô hôi lạnh trên trán Thằn Lần chảy xuống, nhưng biểu cảm càng thêm phần nghiêm túc:
"Ta nhất định phải giải thích rõ ràng, lần hợp tác giữa Thanh Cảng và trấn nhỏ Khai Tâm dựa trên cơ sở bình đẳng, tự do, tôn trọng lẫn nhau. Về phần ta, ta là một người rất biết suy nghĩ cho người khác, vậy nên nữ vương đại nhân không hài lòng ở điểm nào thì chúng ta sẽ thu hồi, để cho bên ta cân nhắc lại..."
Nữ vương vẫn không nói gì, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề vô cùng.
"Ting ting ting..."
Đột nhiên điện thoại trong túi Thằn Lằn đổ chuông.
Tiếng chuông đột ngột vang lên dọa Thằn Lần giật bắn, lông tơ trên người dựng thẳng đứng, mau chóng lấy điện thoại ra, nhìn cũng không buồn nhìn, quát lên vào trong điện thoại:
"Hay là ngươi tới đi, chỉ bằng ngươi tự mình tới đi, ngày nào cũng giục giục giục, không biết đối phương cần có thời gian suy nghĩ hả?"
"Hả?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói tò mò của Lục Tân vang lên:
"Thần Lằn đó hả?"
"Bây giờ ngươi có bận hay không vậy?"
"Alo..."
Thằn Lần nghe được giọng nói lễ phép kia, lập tức ngẩn ra, trên gương mặt nghiêm túc và căng thẳng của hắn đột nhiên hiện lên biểu cảm kích động tới sắp khóc, kêu lên:
"Đội trưởng... Là ngươi phải không đội trưởng? Ngươi mau tới cứu ta đi mà..."
"Cứu?"
Lục Tân ngẩn người ra:
"Chẳng phải cuộc đàm phán rất thuận lợi hay sao?"
"Nữ vương định trở mặt hả"?"
"Chuyện này..."
Nghe vậy, Thằn Lằn cũng nhìn sang phía vị nữ vương kia.
Quả thật là hắn đã bị dọa rồi, nhưng vị nữ vương này vẫn chưa hề trở mặt.
Vừa quay đầu lại lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy ở đối diện bàn trà làm bằng đá cẩm thạch đã bị phá hủy một nửa kia, nữ vương đang dịu dàng ngồi đó.
Nửa người trên dựng thẳng dậy, hai cánh tay ngoan ngoãn đặt ở trước bụng dưới, trên phần hiệp nghị an toàn Thanh Cảng đã soạn thảo trước có mấy đường nét, nhìn qua thì dường như nữ vương đã chấm nước trà dính trên ly, viết lên bên trên.
Thằn Lằn ngẩn ngơ tại chỗ.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy trời?
"Bây giờ ngươi có gặp nguy hiểm hay không vậy? Có thể chống đỡ thêm mười tiếng không?"
"Nếu như gặp nguy hiểm thì ta sẽ xin bên trên, hiện giờ lập tức chạy tới cứu ngươi..."
Trong điện thoại, Lục Tân vẫn đang quan tâm hỏi han, giọng nói bình tĩnh, hiền hòa của hắn khiến người nghe vô cùng yên lòng.
"Không cần đâu..."
Thằn Lằn phản ứng lại, nhanh chóng bình ổn tâm trạng, cảm động nói:
"Hiện giờ ta vô cùng an toàn."
"Đội trưởng, ta không nói gì khác cả, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đội trưởng vĩnh viễn của ta"
"Sau này ta sẽ bao hết chi phí ra ngoài chơi..."
"Ha ha ha, việc này không cần đầu, ngươi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là được rồi..."
Đầu bên kia điện thoại, Lục Tân thở phào một tiếng, cười nói:
"Ta đang chờ ngươi trở về, có thể theo ta ra ngoài làm nhiệm vụ không?"
"Không thành vấn đề..."
Thằn Lần thuận miệng đáp, đột nhiên phản ứng lại:
"Nhiệm vụ gì vậy?"
"Không có gì đâu."
Lục Tân cười giải thích:
"Chỉ là thành phố Hắc Chiểu bị ô nhiễm nặng, đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
"Đặc Thanh Bộ bảo ta dẫn theo vài người tới đó xử lý, ta lập tức nhớ tới ngươi."
"Ngươi không cần lo lắng đâu, chắc hẳn nhiệm vụ lần này không khó khăn gì đâu mà, tối đa cũng chỉ lợi hại hơn vụ ô nhiễm Quốc Đảo một chút mà thôi..."
"Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối ta đâu nhỉ?"
"Thằn Lằn bị sao vậy?"
"Ta không biết, sau khi trở về từ trấn nhỏ Khai Tâm hắn liền như vậy..."
Chạng vạng ngày hôm đó, đám người Lục Tân đã bắt đầu một số chuẩn bị cuối cùng và động viên lẫn nhau trước cuộc họp.
Ngay trong ngày hôm đó, Lục Tân đã quay về thành phố vệ tinh số hai, thu dọn đồ đạc và gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lưu để xin nghỉ phép. Chủ nhiệm Lưu vui vẻ duyệt phép cho Lục Tân, nhưng Phó tổng Tiếu vừa nghe nói Lục Tân lại xin nghỉ phép, liền gọi điện thoại mấy lần liên tiếp, hỏi Lục Tân đi đâu, khi nào thì trở về, liệu có thể dẫn mình theo để mở mang tầm mắt hay không...
Điều này khiến Lục Tân rất không hài lòng, vị lãnh đạo này đúng là càng ngày càng chẳng ra sao, hắn thật sự rất không hiểu chuyện.
Ngày hôm sau sẽ khởi hành, bây giờ Lục Tân đương nhiên phải đi gặp các thành viên trong đội của mình và thảo luận nội dung nhiệm vụ.
Tuy nhiên, tổng cộng cần có ba đội viên, hai người còn lại vẫn đang được lựa chọn, chỉ có một người duy nhất đã được xác định, điều này rất đáng lo ngại.
Sau khi nhận được câu trả lời sảng khoái của Thần Lằn, Lục Tân lập tức báo cáo cho cấp trên.
Vì nhiệm vụ hỗ trợ lần này vốn rất quan trọng nên cấp trên cũng vui vẻ phê duyệt ngay.
Thế là, Thần Lần lập tức nhận thêm một nhiệm vụ mới khác trong khi nhiệm vụ trước đó vẫn chưa chính thức thông báo kết thúc.
Tinh thần nghiêm túc, trách nhiệm, kinh nghiệm và chăm chỉ của Thằn Lằn đã cổ vũ rất nhiều cho rất nhiều người khác trong Đặc Thanh Bộ.
Nhưng tâm trạng của Thằn Lằn dường như có vẻ không tốt lắm, sau khi bay về, hắn cứ ngồi trong phòng nghỉ lau nước mắt.