Chương 1084: Nghiêm Trọng Hơn Tưởng Tượng
"Aiya, xin chào các vị lãnh đạo, nhìn xem các ngươi khẩn trương chưa kìa, là bọn ta đến muộn rồi..."
Còn Jack, Phương Phiến và Hồng Đào đều cảm thấy những người này rất nhạt nhẽo nên chẳng ai buồn chào hỏi.
Nhưng lão K lại tươi cười tiếp đón từng người một, hắn nói:
"Bọn ta đã xem qua tài liệu về vấn đề ô nhiễm mà thành phố Hắc Chiểu đang gặp phải nên xin các vị cứ yên tâm. Về phương diện xử lý ô nhiễm đặc biệt thì đội trưởng của bọn ta có kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Hơn phân nửa nguồn ô nhiễm đặc biệt xảy ra ở Trường Hồ đều là do hắn giải quyết, hơn nữa cách đây không lâu, có con quái vật xuất hiện ở vùng cấm S chung quanh thành phố Trường Hồ cũng do hắn tự tay giết chết."
"Vì đã có kinh nghiệm trong việc giải quyết những sinh vật trong vùng cấm S nên chắc hẳn chuyện của thành phố Hắc Chiểu cũng không thành vấn đề."
"Vậy tốt quá."
Thư ký Thẩm nhẹ nhàng khom người kính cẩn với người đàn ông thắt tóc đuôi ngựa, mỉm cười:
"Làm phiền ngài rồi."
Một đám quan chức hành chính đối diện bàn hội nghị cũng gật đầu theo, còn nở nụ cười ngại ngùng.
Chỉ có người đàn ông thắt tóc đuôi ngựa là vô cảm quan sát xung quanh phòng họp, lở đi lời nói của thư ký Thẩm.
Lão K bật cười nói:
"Thư ký Thẩm đừng khách sáo, đây vốn dĩ là việc bọn ta nên làm mà.
Nói tới đây, hắn hơi dừng lại, sau đó lại ngẩng đầu lên, cười nói:
"Nhưng mà, bọn ta nhận lệnh đến hỗ trợ thành phố Hắc Chiểu giải quyết vấn đề, vậy bên thành phố Hắc Chiểu có phải cũng nên bày tỏ chút thành ý thì mới hợp lẽ không?"
Thư ký Thẩm Duyệt vừa nghe liền mỉm cười cung kính:
"Thành ý như thế nào?"
"Đương nhiên là thỏa thuận hỗ trợ giữa thành phố Trường Hồ và thành phố Hắc Chiểu rồi"
Lão K cười nói:
"Lúc trước Trường Hồ bọn ta cũng đã nhiều lần bày tỏ thiện chí với Hắc Chiểu không phải sao?"
"Đương nhiên, bọn ta không hiểu những điều khoản cụ thể. Bọn ta cần cán bộ hai bên thành phố đến đàm phán để lập ra một đội hỗ trợ đặc biệt, bọn ta chỉ phụ trách điều tra cũng như giải quyết những vấn đề về ô nhiễm đặc biệt cho các ngươi thôi. Cho dù thành phố Hắc Chiểu có ý kiến với đề nghị của Trường Hồ bọn ta cũng không sao cả, hai bên thoải mái bàn bạc với nhau, cái bọn ta quan tâm cũng chỉ là thái độ của Hắc Chiểu mà thôi"
Thư ký Thẩm vẫn giữ nụ cười:
"Thật ngại quá, chuyện này ta không tự quyết được..."
"Không tự quyết được?"
Nét mặt tươi cười của Lão K sượng lại, hắn mỉm cười quay sang nhìn đối diện:
"Vậy còn họ?"
Thư ký Thẩm vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn:
"Họ cũng không được...."
Vừa nghe xong Lão K liền bật cười ha hả, đồng thời dang tay với Phương Phiến và Hồng Đào.
Black Jack lạnh lùng gật đầu.
Lão K cười nói với thư ký Thẩm:
"Vậy ta đây cũng rất tò mò, nếu họ không thể vậy hiện tại ai trong nhóm thành phố Hắc Chiểu các ngươi có thể làm chủ đây?"
Thư ký Thẩm vẫn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Chẳng lẽ trong phòng này ngươi chỉ thấy mỗi họ thôi sao?"
Vừa nói cô vừa thò tay vào túi lấy ra một cái nút rồi ấn nhẹ vào nó.
Đám người Black Jack cũng nhìn theo động tác của cô.
Nhưng khi có một tiếng "tích" vang lên, ánh sáng trong phòng hội nghị bỗng nhiên mờ dần.
Cùng lúc đó, bức màn màu đen giắt ở hai bên đột nhiên buông xuống, làn gió nhè nhẹ thổi, cặp đèn phía sau sân khấu sáng lên trong không gian u tối.
Sắc mặt của dàn bộ trưởng Tổng cục hành chính ngồi sau bàn hội nghị lập tức hoảng sợ.
Mồ hồi trên trán họ tuôn ra như suối.
Có vài người còn căng thẳng đến mức chân tay bủn rủn xém tí ngã nhào ra đất.
Phía sau tấm rèm sân khấu là một vách tường trắng, mà trên vách tường ấy lại bất ngờ hiện lên rất nhiều khuôn mặt to lớn.
Mỗi một khuôn mặt được khảm trên vách tường đều cao tới hai ba mét, biểu cảm rất chua ngoa. Thoạt nhìn chúng giống như những bức phù điêu màu trắng được điêu khắc rất sống động, có mặt thì ngủ say, mặt thì tỉnh táo, có mặt thì điên cuồng. Nhờ ánh đèn u ám xung quanh nên trông chúng càng có về tái nhợt và quái đản, dường như cặp mắt trắng thuần kia còn đang chăm chăm nhìn họ.
"Bặc"
Khi những khuôn mặt này vừa xuất hiện, Phương Phiến và Hồng Đào lập tức bật dậy lùi về phía sau, nhìn chằm chằm hai bên.
Ánh mắt Lão K cũng trầm xuống, hai tay đút vào túi quần.
Black Jack chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt từ nãy đến giờ không một biểu cảm lại chợt nở nụ cười, đồng thời nhỏ giọng nói:
"Từ khi không tìm được người liên lạc là ta đã nghi ngờ mức độ ô nhiễm của thành phố Hắc Chiểu còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng."
"Nhưng ta không ngờ, dị biến giả Hắc Chiểu các ngươi lại vô dụng đến vậy..."
"Mới mấy ngày ngắn ngủi mà cơ quan hành chính của cả thành phố đã bị thao túng bởi những thứ quỷ dị này rồi cơ à...."
Giọng nói hắn càng lúc càng thấp, cuối cùng gần như chỉ nghe chữ được chữ mất:
"Nhưng mà, thật ra như vậy cũng tốt....
Khi tông giọng đã thấp đến mức không còn nghe thấy gì thì hắn bỗng nhiên đứng bật dậy.