Chương 1089: Là Thứ Gì
Lục Tân đứng ở hành lang khách sạn, im lặng hút một điếu thuốc.
Thật ra, bây giờ quả thực hơi bất tiện, ở cùng phòng với Hàn Băng, Lục Tân thậm chí ngại hút thuốc.
Đây cũng là một phiền phức khi đưa những người bình thường ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ. Tất nhiên, trong kế hoạch ban đầu không có vấn đề này. Trách nhiệm ban đầu của Hàn Băng là kết nối với những người ở thành phố Hắc Chiểu sau khi tiến vào thành phố Hắc Chiểu, sau đó, dưới sự bảo vệ của phía thành phố Hắc Chiểu, Hàn Băng sẽ hỗ trợ thông tin cho hành động của đám người Lục Tân. Thế nhưng, vấn đề là bây giờ họ tạm thời không thể liên lạc với phía thành phố Hắc Chiểu.
Như vậy, thực ra người ít được bảo vệ nhất chính là Hàn Băng.
Sau khi im lặng đứng canh ở bên ngoài khoảng mười phút, Lục Tân nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên trong, lúc này, Lục Tân mới cảm thấy yên tâm.
Không ngờ Hàn Băng lại tắm rất nhanh.
Tuy nhiên, Hàn Băng tắm xong rồi, Lục Tân cũng thấy yên tâm hơn. Như vậy, cho dù có việc gì, Lục Tân cũng có thể kịp thời giúp đỡ.
Nếu Hàn Băng vẫn chưa tắm xong, Lục Tân nghi ngờ trong lúc còn đang khỏa thân, Hàn Băng thà bị ô nhiễm cũng sẽ không chạy ra ngoài để cầu cứu.
Lục Tân cũng gõ cửa để đáp lại, sau đó xách chiếc túi qua phòng của Thằn Lằn.
"Ta thích tắm và làn da của ta rất đẹp..."
"Ô ô ô..."
"Vừa đội mũ tắm vừa ca hát và nhảy nhót..."
"Ô ô ô..."
Thần Lằn thậm chí không thèm đóng cửa. Khi mở cửa bước vào phòng, Lục Tân liền nghe thấy tiếng hát vui vẻ của Thằn Lần vọng ra từ phòng tắm. Lục Tân lắc đầu bất lực, đặt chiếc túi xuống và bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngồi trên sô pha và chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong tiếng hát vui vẻ của Thằn Lằn.
Khi Thằn Lằn hát đến đoạn "Lu la lu la lu la", Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lục Tân dứt khoát đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ và trông thấy đèn đuốc sáng rực trong thành phố phồn hoa này.
Ỗ vị trí phía tây, dường như có thứ gì đó đột ngột bùng phát.
Một cảm giác khiến người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện ở nơi sâu nhất trong màn đêm, mang theo cảm giác run rẩy khó tả.
Lục Tân không biết bây giờ chính là thời điểm con bù nhìn xuất hiện ở Trụ sở chính của Văn phòng Hành chính của thành phố Hắc Chiểu.
"Thình thịch... Thình thịch..."
Khi cảm giác rất mỏng manh đó xuất hiện, Lục Tân thậm chí cảm thấy toàn thân đều nổi da gà.
Căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Lục Tân thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập của trái tim mình.
"Có chuyện gì đang xảy ra ở bên đó vào lúc này?"
Bên đó hẳn là có một loại sức mạnh tinh thần mạnh mẽ nào đó đột nhiên xuất hiện trong thời gian ngắn, với khoảng cách quá xa, thứ sức mạnh đó cũng đang tận lực áp chế, cho nên cảm giác của Lục Tân cũng rất mơ hồ. Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Lục Tân vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng.
"Rốt cuộc là thứ gì?"
Lục Tân lặng lẽ suy nghĩ, cảm giác mà hắn cảm nhận được lúc này còn mạnh mẽ hơn so với lần đầu tiên tiến vào trấn nhỏ Khai Tâm.
Loại sức mạnh đó nằm ở hướng thành phố chính Hắc Chiểu.
Vậy, nếu sau khi tiến vào thành phố, họ liền trực tiếp đến Văn phòng Hành chính, e rằng lúc này đám người Lục Tân đã phải trực tiếp đối mặt với loại sức mạnh này?
Trong lúc thầm nghĩ như vậy, một nụ cười quái dị dần hiện ra trên khuôn mặt Lục Tân.
"Thật đáng sợ..."
Khoảnh khắc Lục Tân đang cẩn thận quan sát phương hướng mà loại sức mạnh tinh thần đó biến mất, trong phòng tắm ở phía sau, Thần Lần vừa nghêu ngao hát vừa quấn áo choàng tắm bước ra. Bất thình lình ngẩng đầu lên, Thằn Lằn liền trông thấy có người đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ phòng mình.
Thần Lần kinh hãi đến nỗi da đầu cũng trở nên tê dại, hắn lập tức giơ súng lên.
Thằn Lần nhìn kỹ lại, hóa ra là Lục Tân, nên lập tức sợ hãi bỏ súng xuống.
Trên người Thằn Lằn chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, không biết hắn đã mò ra khẩu súng này từ đâu, cũng không biết hắn đã cất nó vào đâu...
"Đội trưởng, ngươi không ở trong phòng chăm sóc Hàn Băng cho tử tế mà chạy tới chỗ của ta làm gì?"
Thằn Lần vừa lau tóc, vừa sán đến bên cạnh Lục Tần.
"Hửm?"
Nghe thấy giọng nói của Thằn Lằn, Lục Tân liền xoay người lại và hỏi:
"Người tắm xong chưa?"
"y da..."
Bất thình lình nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tân, Thằn Lằn lập tức kinh hãi đến nỗi toàn thân nổi gai ốc, cơ thể hắn thậm chí đã run lên.
Đối mặt với nụ cười thân thiện của Lục Tân, Thằn Lằn gần như muốn trốn vào phòng tắm một lần nữa, có điều hắn không dám.
Với giọng nói run run, Thằn Lằn cất giọng với vẻ tủi thân:
"Đội... Đội trưởng..."
"Vừa rồi ta nói muốn ở chung phòng với ngươi, chỉ là nói đùa thôi"
Bốn người nhanh chóng tắm rửa, thay đồ xong xuôi trong vòng một tiếng, sau đó tập trung tại phòng Thằn Lăn.
Cũng không hiểu tại sao nhưng sau khi tắm một hồi, tâm trạng của cả bốn người hình như chẳng tốt chút nào.
Mặt Hàn Băng đỏ ửng cả lên, dường như vẫn còn hơi ngại ngùng.
Thần Lằn thì bị dọa sợ, mặt mày tái nhợt hẳn, hai mắt vẫn luôn để ý tới nét mặt tươi cười của Lục Tân.
Còn Lục Tân, hắn đang suy nghĩ tới thứ vừa cảm nhận được hồi này, bụng đầy tâm sự.