Chương 1097: Đóng Gói Mang Về
Thần Lần khẽ run sợ, hắn chầm chậm thả hai tay xuống, đồng thời lén nhìn qua Lục Tân.
Lục Tân vẫn bình tĩnh ngồi đó, dường như không có ý trách cứ hay ám hiệu kêu mình bỏ trốn khiến hắn vô cùng lo lắng.
"Dậm chân một cái là thành phố số 3 run rẩy, nghe oai đấy...
Hắn lấy một que diêm ra, một tay châm điếu thuốc một tay che miệng, đồng thời quay lại nhìn:
"Vậy các ngươi tin không, đại ca nhà ta dậm chân một cái, cả thành phố Hắc Chiểu các ngươi biến mất không dấu vết đấy?"
Chung quanh lập tức im lặng.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn Thằn Lần một cách quái gỡ.
Cách đó không xa, Hàn Băng thấp giọng cười:
"Thần Lằn tiên sinh nói vậy có phải hơi quá đáng rồi không?"
Lục Tân cũng nói:
"Đúng vậy, chém gió quá đi.....
"ý ta nói là hắn quá đáng thật...."
Hàn Băng nhìn hắn cười đáp, sau đó hơi suy tư rồi nói:
"Nhưng mà, đột nhiên ta có ý này...."
Lục Tân liền tò mò quay lại nhìn Hàn Băng.
Hàn Băng tỏ vẻ có chút gian xảo, nhỏ giọng thì thầm bên tai Lục Tân.
Nghe xong Lục Tân liền kinh ngạc nhìn cô.
"Người anh em, ngươi đến từ thành phố chính à?"
Từ trong đám đông, Thằn Lằn chém gió một câu khiến không ít người chấn động.
Không phải thật sự có người tin đại ca của hắn có thể hủy diệt cả thành phố Hắc Chiểu, mà là chém gió khoa trương như vậy ít nhiều gì cũng sẽ làm người ta cảm thấy lo lắng, giữa việc bắn hay không bắn đương nhiên cũng sẽ có chút do dự.
Vị Quần Gia bị què một chân kia khẽ cười chế nhạo Thằn Lần.
Thằn Lằn vẫn hùng hồn đáp:
"Đúng, thì sao?"
Quần Gia nhìn Thần Lần, từ điệu bộ đến phong cách ăn mặc, thậm chí tạng người gầy béo và nước da còn đẹp hơn người thường của hắn, sau đó lại cười ha ha rồi nói:
"Chắc đây là lần đầu tiên ngươi đến thành phố Hắc Chiểu đúng không?"
Lần đầu tiên Thằn Lần bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy nên có chút lạnh sống lưng, hắn hất cằm nói:
"Ngươi điều tra hộ khẩu à?"
Thấy hắn nói năng không chừng mực, chung quanh liền xì xào bàn tán, hai người đang chĩa súng vào hắn cũng bắt đầu nổi giận.
Với thân phận của hắn thì hỏi hai ba câu là được rồi, hỏi nữa lại không hay.
Hơn nữa sự kích động và điên cuồng của đám người xung quanh cho hắn biết hắn nên thuận theo tình thế, giữ thể diện của mình mới là điều quan trọng nhất, thế nên hắn khẽ nheo mắt, trong lòng đã có quyết định nên gõ nhẹ cây trượng xuống mặt đất, thản nhiên nói:
"Không cần biết ngươi đến thành phố Hắc Chiểu để buôn bán hay làm gì, nhưng đã vào đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây:
"Ta không muốn ức hiếp một kẻ ngoại lai như ngươi, nhưng ngươi lại gây chuyện thì ta không thể dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy được."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Thằn Lằn:
"Vây đi, theo quy định của thành phố Hắc Chiểu, để một cánh tay lại đây rồi ta thả ngươi đi. Ha ha, theo lý thì ta phải lấy một chân của ngươi mới đúng, nhưng niệm tình ngươi là người ngoài, ta sợ ngươi không có chân về nhà"
Quần Gia cười như không cười nhìn Thần Lằn:
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể mời đại ca ngươi ra đây, tâm sự với ta chút cũng được...."
Quần Gia vừa dứt lời, chung quanh lập tức trở nên im lặng.
Không khí nhốn nháo giảm đi không ít vì có nhiều người đều đang cười cười nhìn vào bên chân của Thằn Lần mà tỏ vẻ khoái chí.
Thậm chí họ còn vô thức vây lại sợ hắn bỏ trốn.
Nhưng thật ra Thần Lần lại đang do dự, hắn vô thức nhìn về phía Lục Tân ở cách đó không xa.
Sự việc đã đến mức này rồi, tốt xấu gì đội trưởng cũng nên cho cái ám hiệu đi chứ...
Rốt cuộc bây giờ nên tiêu diệt đối phương luôn hay là bỏ trốn đây....
Nhưng hắn không ngờ là ngay tại bên bàn của mình, Lục Tân và Hàn Băng đang thì thầm to nhỏ, sau đó lại nhìn hắn cười cười rồi đứng dậy dẫn theo cặp chị em kia rời đi, còn Hồng Xà cũng đứng dậy khoác áo gió, vẫy tay mấy cái với hắn, nói thầm vài câu rồi xoay người đuổi theo bốn người kia.
Thân là hệ Người Nhện nên Thằn Lằn đương nhiên hiểu được thuật đọc thầm rồi, hắn vừa thấy là lập tức trở nên phấn khích lạ thường.
"Ai là đại ca của ngươi đâu?"
Thấy Thằn Lần hướng nhìn Lục Tân, Quần Gia liền tỉnh ý nhận ra nên tò mò hỏi.
Thằn Lằn suy nghĩ:
"Ừm.
Quần Gia thấy Lục Tân rời đi liền cười nói:
"Hắn nói gì vậy?"
Thằn Lằn bất đắc dĩ nói:
"Hắn nói hắn đi trước đây."
"Phụt..."
Đám đông chung quanh giật mình, có người nhịn không được còn bật cười giễu cợt.
Lúc này điệu cười họ có chút thấp, nhưng từ từ nó giống như một bệnh truyền nhiễm khiến càng ngày càng có nhiều người cười phá lên.
Ngay cả Quần Gia cũng không kiểm được mà mỉm cười.
Không thể không thừa nhận, vừa mới chém gió vậy mà đã bị đại ca nhà mình bỏ mặc ở đây thì thực sự thảm quá...
Trong trong đám đông, Thằn Lằn lờ mờ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Quần Gia.
"Quan trọng là, đại ca nhà ta không chỉ nói hắn đi về trước....
Sau đó hắn cúi đầu hít một hơi, chậm rãi tiến về phía trước:
"Hắn còn bảo ta phải thanh toán tiền bữa cơm này nữa..."
Mọi người xung quanh chợt khựng lại rồi bật cười lớn hơn nữa.
Thần Lần đứng giữa đám đông bất đắc dĩ đan hai tay lại, nhẹ nhàng nhấn răng rắc.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quần Gia, từ tốn mỉm cười:
"Quan trong nhất là.... Đại ca nhà ta bảo sau khi thanh toán xong phải đóng gói cả ngươi mang về..."